“Hả?”
Lâm Minh Sâm bật cười, “Có phải là tôi muốn như vậy sao, Tống Quân Nguyệt, cô là người biết rõ hơn ai hết, cô quá độc ác, sau khi trở về nước, cô đã hứa với tôi điều gì, sau khi cô nói với gia đình, cô nói rằng chỉ cần một thời gian ngắn nữa thì tôi có thể qua nhà cô mà cầu hôn. Tôi chờ đợi mãi, nhưng kết quả thì sao, cô chia tay tôi, cô muốn kết hôn với người đàn ông khác, chuyện này cũng thôi đi, sao cô lại đổi thuốc em gái tôi. Thậm chí sau khi con bé mang thai, cô lại đem chuyện của Lâm gia ra uy hiếp con bé, để cho con bé phải cưới một người chồng rác rưởi. Người Tống gia của cô sao lại làm tổn thương con bé, con bé từ nhỏ đến lớn đều được gia đình tôi nâng như nâng trứng, nhưng lại bị Tống gia các người hủy hoại.”
“Chỉ cần trong lòng cô có chút lương tâm, cảm thấy có chút áy náy với tôi thì cô sẽ không làm tổn thương em gái tôi như thế này, nước đổ rồi không thể hốt lại, cô có biết không.”
Tống Quân Nguyệt siết chặt hai tay dưới chăn bông, khuôn mặt trong trẻo tái nhợt như tuyết, chua xót và đau đớn. “Minh Sâm, tôi đã đổi thuốc cho em gái anh, đó là điều xấu xa nhất mà tôi đã làm trong đời. Cũng bởi vì tôi ích kỷ, tôi nghĩ sau khi Lâm gia và Tống gia kết giao thì tôi mới có thể được gặp anh.”
“Hóa ra là như vậy.” Lâm Minh Sâm cười như nghe được một trò đùa ngớ ngẩn nhất trên đời, thậm chí còn cười đến đỏ cả mắt. “Vậy chính tôi là người hại Minh Kiều. Nếu có thể quay lại, tôi hy vọng tôi chưa từng gặp cô ở nước ngoài, biết cô là sự xui xẻo tám đời của Lâm gia chúng tôi.”
Anh ấy nói xong mặc quần lót vào rồi đóng sầm cửa bỏ đi.
Phía sau, Tống Quân Nguyệt kiêu ngạo nâng cằm, nhưng hai hàng nước mắt trong veo từ khóe mắt trượt xuống.
Trong thế giới của cô ấy, dù có khóc cũng không được cúi đầu.
Lâm Minh Sâm liều mạng đi ra khỏi căn phòng, mãi đến khi lên xe mới vùi đầu vào đầu gối đau đớn.
Cho đến khi chuông điện thoại vang lên, Lâm Minh Kiều gọi cho anh.
“Anh trai, anh tỉnh rồi à?”
Nghe thấy giọng nói của em gái, Lâm Minh Sâm tràn đầy áy náy.
Với tư cách là anh trai, chuyện của Lâm Minh Kiều và Giang Quý Dương đều không có xử lý tốt, sau này khi gặp chuyện với Tống Dung Đức, anh cũng không giúp được gì.
Dù sự nghiệp có tốt đến đâu, anh vẫn chưa hoàn thành được trách nhiệm của người anh.
“Anh trai, em không làm phiền anh chứ… mọi chuyện vẫn tốt chứ.” Lâm Minh Kiều đột nhiên cười khẩy.
Lâm Minh Sâm cảm thấy tức ngực, “Tối hôm qua em với Tống Thanh Duệ không phải là cố ý đó chứ?”
“Anh trai, anh hiểu nhầm em rồi. Tối hôm qua Tống Thanh Duệ uống quá nhiều đã nôn ra hết quần áo rất là bẩn cho nên em đã đưa cậu ấy về trước.” Lâm Minh Kiều có bị đánh chết cũng không dám thừa nhận, “Này, em chỉ là nghĩ đến anh và chị Quân Nguyệt, cô nam quả nữ…”
“Minh Kiều, các người đừng có mà cố ép ghép đôi, chuyện của anh và cô ấy là không thể.” Lâm Minh Sâm lạnh lùng ngắt lời cô.
“Anh, được rồi, đừng có giấu giếm nữa, lần trước em ở Tống gia em nhìn thấy anh và chị Quân Nguyệt cãi nhau, chị ấy là mối tình đầu của anh đúng không?” Lâm Minh Kiều lười biếng nói, “Sau khi về nước, anh đều là tập trung vào công việc, không có cái thông tin gì về tình cảm. Lúc đầu em còn nghĩ rằng là anh chưa gặp phải người trong mộng, nhưng sau đó em nhận ra rằng là trong lòng anh đã có một người.”
“Em suy nghĩ nhiều rồi, chuyện giữa anh và Tống Quân Nguyệt đã kết thúc. Hơn nữa, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho những việc cô ta đã làm với em, hơn nữa, em không hận cô ta sao, nếu lúc trước cô ta không ép buộc em……”
“Anh, em không có hận chị Quân Nguyệt. Lần này em có thể ly hôn trong êm đẹp, ngoài nhờ Thành Duệ ra thì chị Quân Nguyệt cũng đã giúp đỡ rất nhiều.”
“Cô ta không phải là muốn giúp em mà là cô ta muốn chiếm đoạt quyền thừa kế từ Tống Dung Đức. Cô ta là một người có lòng dạ rất sâu hiểm, luôn coi trọng quyền lợi của bản thân hơn bất cứ điều gì.”
“Anh không có sống chung với người của Tống gia, nên có thể không hiểu rõ về bọn họ. Em tin rằng nếu chị Quân Nguyệt lúc đó không uy hiếp em, thì cũng sẽ có người khác, có người có thể còn uy hiếp hơn thế nữa…”
Lâm Minh Kiều khẽ thở dài, “Hãy nói đến chú Tống Vương Quý và cô Chung Nghệ Vi ngoài mặt luôn đối xử tốt với em, đó là do chị Quân Nguyệt nắm hết tất cả mọi thứ, nếu như lộ bộ mặt thật ra ngoài thì sẽ không tốt. Nhưng thật ra có một số việc chị Quân Nguyệt cũng là do bọn họ ép buộc.”