Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Dung Đức, câu này nếu như em nói sớm hơn, có lẽ tôi đã rất vui mừng rồi.”

Tống Quân Nguyệt đứng trước mặt anh một mét, hai con mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của Tống Dung Đức dừng lại một lúc mới nói ra những lời này.

Tống Dung Đức sững sờ, nếu không phải bị kéo đứng lên, lúc này chỉ có thể giãy dụa thân thể, “Chị à, chị nói vậy là có ý gì, tôi là em trai của chị, chỉ vì chuyện này mà chị không buông tha cho tôi sao. Không sai, tôi không nên đối với chú như vậy, nhưng chị nghĩ xem tôi sẽ cảm thấy thế nào khi vợ con của tôi đã bị tên khốn Tống Thanh Duệ kia bắt đi, tôi không còn gì, tôi là đàn ông, tôi có thể im lặng được sao.”

Cho đến giờ phút này anh ấy vẫn không chịu thừa nhận lỗi lầm của mình.

Đôi mắt không đáy của Tống Quân Nguyệt hiện lên một tia thất vọng, bất đắc dĩ, không đành lòng và buồn bã.

Cô càng im lặng Tống Dung Đức càng hoảng sợ.

Ngay cả sự bình tĩnh của lúc trước cũng mất đi, giọng nói trở nên kích động, “Tống Quân Nguyệt, chị cũng hiểu được, tôi không phải là chướng ngại vật của chị, tôi không nghĩ đoạt lấy thứ của chị là tôi chỉ muốn đối phó Tống Thanh Duệ. Chị là chị gái của tôi, tôi luôn tôn trọng và yêu thương chị, cho dù Tống Thanh Duệ có thân thiết với chị như thế nào thì anh ấy cũng không phải là người nhà của chị. Hơn nữa tên đó tâm địa thâm sâu, hôm nay đối phó được với tôi thì ngày mai có thể anh ấy sẽ chống lại chị.”

“Đủ rồi.”

Tống Quân Nguyệt nghe không nổi nữa, em trai cô sao lại có thể trở thành một kẻ xấu xa đáng khinh như vậy.

“Dung Đức, tôi thật hối hận, với tư cách là một người chị gái, tôi nghĩ như vậy đã đủ làm cho em hạnh phúc rồi. Từ nhỏ đến giờ em chưa từng mang gánh nặng nào, đã sống quá tùy tiện khiến cho tính tình của em trở nên ích kỷ như vậy.”

“Là ai ích kỷ.” Tống Dung Đức càng cảm thấy không tốt, “Tống Quân Nguyệt, chị đừng nói hoang đường như vậy, chị gọi cha mẹ qua đi, tôi có chuyện muốn nói với bọn họ.”

“Họ sẽ không đến, em đã làm họ thất vọng rồi.”

“Làm bọn họ thất vọng là vì chị đang cố gắng châm ngòi ly gián.” Tống Dung Đức khó khăn giãy dụa, “Tống Quân Nguyệt, tôi nhắc lại, tôi sẽ không lấy bất cứ thứ gì của chị, chị không cần phải coi tôi là một cái gai trong mắt chị.”

Tống Quân Nguyệt trong mắt hiện lên vẻ châm chọc, “Em cho rằng tôi cần phải để em trở thành cái gai trong mắt tôi sao, Dung Đức, em không xứng.”

Việc dẹp thâu tóm tập đoàn Tống thị là một việc dễ như trở bàn tay đối với cô, với năng lực của mình, mấy năm trước cô có thể làm được nhưng cô chưa từng làm chỉ là không muốn làm trái ý cha mẹ, cho đến hôm nay, cô buộc phải làm vậy.

Tống Dung Đức có chút không tin, “Tống Quân Nguyệt, chị đừng giả bộ nữa, chị đã thèm muốn vị trí của tập đoàn Tống thị rồi. Những năm này, chị bề ngoài thì đối với tôi thật tốt nhưng thật ra chị chỉ muốn làm tôi tê liệt. Tôi thật sự không hiểu, tôi không còn gì tại sao chị vẫn không chịu buông tha cho tôi, chị còn nhân tính không, là người chị mà tôi quan tâm nhất, chúng ta là một gia đình, chẳng lẽ quyền lợi thực sự quan trọng đến mức như vậy sao, khiến chị mất hết nhân tính.”

Nói đến đằng sau, đôi mắt anh đỏ hoe vì buồn.

“Bộp bộp.”

Đột nhiên có tiếng vỗ tay từ ngoài cửa.

“Anh Dung Đức, anh diễn xuất thật tuyệt vời.”

Tống Thanh Duệ bước vào chậm rãi vỗ tay, theo sau là hai người áo khoác trắng.

Đồng tử Tống Dung Đức co rút lại, trong lòng hoảng sợ dự cảm càng ngày càng mạnh.

Tống Thanh Duệ nhìn anh chăm chú, “Nhìn xem, anh Dung Đức, anh thật thông minh, vào thời khắc mấu chốt, vừa chọc giận bên kia, vừa dùng thủ đoạn cay độc, cố gắng khiến chị Quân Nguyệt mềm lòng với anh, thật đáng tiếc cho anh, đã đi không đúng đường.”

“Tống Quân Nguyệt, chị thật sự thông đồng với người này, chị muốn làm gì, chị muốn giết chính em trai của mình.” Tống Dung Đức tức giận gầm lên, dây thừng trói thật chặt, “Buông tôi ra, Tống Thanh Duệ, đồ tiểu nhân bỉ ổi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK