. . .
Đọc nhanh hơn ở nhóm kín của web Nhayho.č0m TẠI ĐÂY
Thanh Đồng.
Trong khách sạn Vân Đỉnh.
Lâm Minh Kiều đang ăn cơm thì Đan Nguyệt cũng đói, bé con đói bụng thì không nói ra mà chỉ khóc lớn lên.
Cô đành phải ôm Đan Nguyệt vào phòng cho bú.
Cô cho con bú xong đi ra ngoài nghe thấy tiếng bàn tán của mấy cô chủ nhà giàu ở cửa sổ cửa sổ sát đất
“Các cô có nhìn thấy ảnh chụp trên mạng không?”
“Cô nói hình nhà ba người của cậu Tống sao, tôi cũng nhìn thấy, dân mạng nói Lâm Minh Kiều mập lên.”
“Thật sự rất mập đó, cô không thấy hôm nay cô ta mặc váy đen à, cô ta nghĩ mọi người không nhìn ra, mà cô ta không thích hợp với màu đen, có chút quê mùa.”
“Không có cách nào khác, cho dù tổng thống nhận cô ta là con gái nuôi cũng không thay đổi sự thật cô ta xuất thân ở địa phương nhỏ.”
“Haiz, ai cũng biết cô ta mang thai, nhưng Tống Dung Đức lại không chịu cưới cô ta, nhà họ Tống mới bất đắc dĩ để tổng thống nhận cô ta làm con gái nuôi.”
“. . .”
Hai tay Lâm Minh Kiều ôm Đan Nguyệt cứng đờ.
Sáng nay cô ra cửa thì rất để ý đến dáng người của mình, không ngờ có người vẫn bàn tán.
Trong tiệc đầy tháng, bọn họ xum xuê vây quanh cô, không ngờ bọn họ vừa quay đầu lại đã tụ tập bàn tán về cô, những người này vốn xem thường cô.
Khóe miệng cô không khỏi mỉa mai.
Cũng đúng, những người này nói sự thật, cho dù bây giờ người ta nịnh nọt, nâng đỡ, nhưng cũng không thay đổi được sự thật cô đến từ một địa phương nhỏ.
Trong lòng cô chua xót.
Đúng lúc này cô thấy Tống Dung Đức đi ra từ hành lang bên kia, khuôn mặt tuấn tú đầy lạnh lẽo: “Đủ rồi, cho dù vợ tôi xuất thân từ địa phương nhỏ cũng giỏi hơn mấy cô chủ nhà giàu ở thành phố như các cô, ít nhất cô ấy sẽ không bàn luận sau lưng người khác.”
Không ngờ Tống Dung Đức lại đột nhiên xuất hiện.
Mấy người kia lập tức đỏ bừng cả mặt, nhưng cũng không muốn chịu thua.
Trong đó một người phản bác: “Thế nào, đêm nay cô ta là nhân vật chính, chúng tôi bàn luận một chút cũng không được sao, hơn nữa tôi cũng chưa hề nói xấu cô ta, chúng tôi nói cũng đúng sự thật.”
“Đúng đấy, cậu Tống, cho dù thân phận của anh không bình thường, nhưng cũng không thể không nói lý.”
Ánh mắt Tống Dung Đức nhìn lướt qua bọn họ, trước kia Chung Nghệ Vi khen ngợi bọn họ, nhưng bọn họ lại dối trá như thế, anh ta cảm thấy bọn họ kém xa Lâm Minh Kiều.
Không sai, đôi khi Lâm Minh Kiều nói chuyện rất khó nghe, nhưng cô không dối trá, luôn nói thẳng ra.
“Đây là khí chất của cô chủ nhà giàu ở thành phố à.”
Tống Dung Đức cười lạnh: “Đúng là làm mất mặt người thành phố, tôi nghe nói các cô đi du học từ nước ngoài về, nhưng tôi không nhìn thấy được sự tu dưỡng, lễ phép từ các cô, tôi nhắc nhở các cô một câu, các cô cũng là phụ nữ, sau này cũng sẽ kết hôn sinh con, các cô cũng sẽ béo lên vì mang thai, không phải các cô nên đứng trên góc độ của phụ nữ sao, các cô không đọc tin tức trong nước sao, rất nhiều cô gái lên tiếng không muốn kỳ thị dáng người của phụ nữ mang thai, muốn tôn trọng người mẹ à.”
Đám người đỏ bừng mặt vì xấu hổ.
Nhưng trong đó còn có một người không phục nói: “Cho dù chúng tôi mang thai cũng sẽ kiểm soát dáng người.”
“Ồ.”
Tống Dung Đức lộ vẻ châm chọc: “Nếu sau này cô chuẩn bị kết hôn, tôi sẽ nói câu này cho mẹ chồng và chồng tương lai của cô, cam đoan không có bất cứ người đàn ông muốn chấp nhận cô, cô mang thai mà còn muốn kiểm soát dáng người sao, đúng là ngu ngốc, vì dáng người mà cô không quan tâm đến đứa bé trong bụng thiếu dinh dưỡng, thật là ngu ngốc.”