Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không, đừng qua đây, tôi không biết các người.” Hoắc Anh Tuấn dùng chăn bông chặn lại, thân thể cao lớn cuộn thành một quả bóng, run rẩy.

Trái tim Khương Tuyết Nhu chùng xuống, Hoắc Nhã Lam và Lục Minh Anh cũng không khá hơn mấy.

Lục Minh Anh càng lo lắng, kéo chăn bông, “Hoắc Anh Tuấn, cha là cha của con đây.”

Sau khi bác sĩ rời đi, Khương Tuyết Nhu liếc nhìn Hoắc Anh Tuấn đang ngồi chắp tay trên giường, buồn bực nói: “Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao đêm nay Lương Duy Phong lại lừa anh ấy qua đó, chắc chắn là Nhạc Hạ Thu giở trò ma quỷ.”

“Nhạc Hạ Thu cô ấy muốn cưỡng ép, thôi miên làm rối loạn trí nhớ của anh ấy, kết quả là làm cho Lão Hoắc trở thành tên ngốc.” Quý Tử Uyên siết chặt nắm đấm, “Người phụ nữ đó, thật hung ác, trước đó sớm biết liền cho cô ấy chết rồi mới phải.”

“Chữa trị kiểu gì, trí nhớ của anh ấy rốt cuộc không thể khôi phục được, cô ấy chỉ muốn biến anh ấy thành kẻ ngốc. Tôi trước đây vốn rất thận trọng, không muốn để anh ấy nhớ đến chuyện của quá khứ, kết quả vẫn biến thành dạng này.”Tuyết Nhu đỏ cả mắt, thật khó chịu.

Khương Tuyết Nhu nhất định phải nói cho bọn họ biết chuyện xảy ra khi Nhạc Hạ Thu đối xử với Hoắc Anh Tuấn ba năm trước.

Vốn dĩ cả cô và Hoắc Anh Tuấn đều định quên chuyện này, nhưng Nhạc Hạ Thu không ngờ lại thông đồng với Lương Duy Phong.

Hoắc Nhã Lam sửng sốt. “Chẳng trách Hoắc Anh Tuấn đột nhiên muốn ly hôn với cô mà cưới Nhạc Hạ Thu. Tôi còn tưởng rằng đó là tình cảm của nó dành cho Nhạc Hạ Thu.”

“Tất cả đều là lỗi của tôi, tôi không nên nhờ Nhạc Hạ Thu chữa trị.” Quý Tử Uyên vô cùng hối hận.

“Đừng nói vậy, cũng không thể trách anh, nếu không phải năm đó tôi không làm tròn trách nhiệm làm mẹ, sẽ không để cho người phụ nữ Nhạc Hạ Thu này lợi dụng mà chen vào.” Hoắc Nhã Lam cũng tràn đầy hối hận, “Một người phụ nữ như cô ta, trước đây vẫn luôn miệng nói rằng yêu Hoắc Anh Tuấn, tôi nghĩ tất cả đều là giả, nếu thật sự yêu một người đàn ông, sao lại độc ác như vậy, không có được liền biến anh ấy thành kẻ ngốc.”

“Tôi sẽ cho người đến bắt cô ta ngay lập tức.” Lục Minh Anh đen mặt nói.

“Chú à, không có bằng chứng, tối hôm qua không có ai nhìn thấy Nhạc Hạ Thu ở nhà Hoắc Nhị gia. Tôi nghi ngờ thư ký của Lương Duy Phong là do cô ta giả mạo, tắt điện kéo rèm tất cả cũng chỉ là cưỡng ép Hoắc Anh Tuấn rồi thôi miên anh ấy. Lương Duy Phong có Mạnh nghị viên làm bằng chứng ngoại phạm.” Khương Tuyết Nhu vô cùng hối hận vì buổi tối đó cô đã không đi cùng Hoắc Anh Tuấn.

“Vậy thì bây giờ phải làm sao, chúng ta cái gì cũng không làm được?” Lục Minh Anh dù tính tình tốt đến đâu cũng không khỏi ở tại chỗ mà muốn phát điên, “Để mặc cho Hoắc Anh Tuấn trở thành kẻ ngốc sao?”

Giọng ông bất giác tăng lên, Hoắc Anh Tuấn đang ngậm ngón tay mình nhìn thấy bộ dạng tức giận của ông thì sợ hãi đến phát khóc thêm lần nữa, “Ôi, ông ngoại này thật đáng sợ.”

“Đừng sợ, có tôi ở đây, ông ngoại sẽ không làm tổn thương anh, chỉ là đang nổi giận với người xấu thôi.” Khương Tuyết Kiều nhanh chóng vuốt lưng anh, nhẹ giọng dỗ dành.

Lục Minh Anh tự dưng là cha giờ nâng cấp lên thành ông ngoại.

Ông chỉ muốn ói ra máu.

Chú Lục, cháu sẽ có buổi gặp mặt với các bác sĩ khoa thần kinh và tâm lý học hàng đầu nước ngoài để thảo luận, Hoắc Anh Tuấn là anh em tốt của cháu, cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ anh ấy.” Quý Tử Uyên nói.

“Tử Uyên, anh phải tìm cách giải quyết chuyện này, Hoắc Anh Tuấn là người thông minh, một người kiêu ngạo, không thể trở thành như thế này được.” Hoắc Nhã Lam không nhịn được vừa nói vừa khóc.

Hai người con trai của bà, một người mất tích và rơi xuống biển, người còn lại trở thành kẻ ngốc.

Bà không thể chấp nhận sự thật này một chút nào.

Nhưng Hoắc Anh Tuấn dường như không để ý đến sự đau buồn của bọn họ, vì vậy anh khóc một tiếng, giương đôi mắt to sạch sẽ nói với Khương Tuyết Nhu: “Dì à, tôi đói rồi.”

Khương Tuyết Nhu bị thăng lên thành dì, cô muốn khóc, chỉ có thể nhẹ giọng nói: “Vậy thì anh muốn ăn gì?”

“Muốn uống Ngưu Ngưu…” Hoắc Anh Tuấn mím môi mỏng, trong mắt vẫn còn ngấn lệ, bộ dạng rất giống như lúc Tiểu Khê đói bụng nói.

Khương Tuyết Nhu nghẹn ngào.

Nếu như Tiểu Khê và Lãnh Lãnh nói muốn uống Ngưu Ngưu, cô cho rằng đó là chuyện bình thường, nhưng Hoắc Anh Tuấn lại là người to lớn như vậy …

Quên đi, người ta bây giờ mới hai tuổi.

“Được rồi, tôi mua Ngưu Ngưu cho anh.” Cô cố gắng nở nụ cười, vừa đứng dậy đã bị Hoắc Anh Tuấn túm lấy váy của cô.

“Dì à, đừng đi, tôi sợ …” Anh sợ hãi liếc nhìn Lục Minh Anh và Hoắc Nhã Lam.

Hoắc Nhã Lam gượng cười, “Được rồi, cô ở đây cùng nó, tôi đi mua sữa bò.”

May mắn thay, dưới lầu có cửa hàng tiện lợi, Hoắc Nhã Lam mua một hộp sữa mang lên. Hoắc Anh Tuấn cắm ống hút say sưa uống.

Hoắc Nhã Lam và Lục Minh Anh đều đau lòng hai mặt nhìn nhau, cuối cùng thì Hoắc Nhã Lam bước đến bên Khương Tuyết Nhu nói, “Tuyết Nhu, Hoắc Anh Tuấn không biết khi nào mới có thể khôi phục lại, có lẽ là cả đời. … ”

“Dì à, đừng nói những lời bi thương như vậy.” Khương Tuyết Nhu ngắt lời cô, nhưng trong lòng cô cũng có chút hụt hẫng.

Hoắc Anh Tuấn không phải bị thương ở đầu, anh ấy giống như một cái máy tính, chương trình trong đó rối tung cả lên, tinh thần xuống cấp. Quý Tử Uyên nói rằng anh ấy sẽ cố gắng hết sức, nhưng cô biết hy vọng là rất nhỏ, bởi vì nếu có thể dễ dàng chữa thì nói không chừng Hoắc Anh Tuấn đã sớm tìm cách khôi phục lại những ký ức hoang mang kia.

Hoắc Nhã Lam buồn bã nhìn cô, “Cô và Hoắc Anh Tuấn đã trải qua rất nhiều chuyện, đến hôm nay cũng không dễ dàng chút nào, thật ra nhìn thấy cô tái hợp rồi lại có con, chúng tôi đều rất vui. Giờ phút này cũng cảm ơn cô vì cô không có cùng tái hôn với Hoắc Anh Tuấn. Tuy rằng hai người ở bên nhau, nhưng cô không phải là vợ của nó, nó biến thành dạng này cũng không phải là nghĩa vụ của cô, ngược lại, đó là trách nhiệm của người làm cha mẹ chúng tôi.”

“Dì, dì muốn nói gì?” Khương Tuyết Nhu mở miệng nhưng cô đã sớm đoán được.

“Tuyết Nhu, nếu như cô cảm thấy mệt mỏi muốn rời đi, có thể rời đi bất cứ lúc nào. Chúng tôi sẽ không cầu xin cô chăm sóc cho Hoắc Anh Tuấn, nó thật ngốc, không ai biết nó sẽ ngốc bao lâu, có thể là một năm cũng có thể là cả đời.”

Hoắc Nhã Lam vừa nói vừa cúi đầu lau nước mắt nơi khóe mắt, “Cô vẫn còn trẻ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK