Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc nhanh hơn 200 chương ở nhóm kín TẠI ĐÂY

“Đúng thế, bọn họ đã chia tay mấy năm, lại không cho nhà trai tìm bạn gái mới, còn muốn phá hủy công ty của người ta, thật là không có đạo đức.”

“Tôi thấy dáng vẻ của cô ta rất thủ đoạn, là loại người vô cùng nhỏ mọn.”

“Tôi thấy phụ nữ kia rất quen mặt, có lẽ cũng ở hoa viên này.”

“Ôi, hoa viên Tân Giang là tấc đất tấc vàng, có không ít cô chủ nhà giàu sống ở đây, cô gái này quá đáng thương, trêu chọc người phụ nữ như thế.”

“Cô gái mau dậy đi, đừng nằm ở đó.”

Một người phụ nữ lớn tuổi dịu dàng nói với Tân Giai Linh.

“Dì, cảm ơn dì, chẳng qua nếu cô ta không buông tha công ty của bạn trai con thì con sẽ không đứng lên.” Tân Giai Linh khóc nói: “ Chị Minh Kiều, em cam đoan sau này sẽ không qua lại với nhà họ Giang, cầu xin chị.”

Cô ta nói xong thì dập đầu “Bùm Bùm” xuống đất.

“Tân Giai Linh, thủ đoạn của cô còn lợi hại hơn trước kia.” Lâm Minh Kiều tức muốn chết.

Cô không làm gì cả, Tân Giai Linh lại nói mấy câu đổ mọi tội lỗi lên người cô.

“Tôi không rảnh nhìn cô biểu diễn, cô thích làm gì thì làm.”

Cô nói xong thì cúi đầu kéo tay Tân Giai Linh ra.

Tân Giai Linh không buông, khóc lóc nói: “Chị Minh Kiều, chỉ cần chị đồng ý thì em sẽ lập tức đi ngay, hoặc là chị còn chưa hết giận, muốn em làm gì cũng được.”

“Tân Giai Linh. . . .”

Lúc này một chiếc xe Porsche dừng ở ven đường, Giang Bồi Viễn xuống xe nhìn thấy Tân Giai Linh nằm dưới đất, đầu đầy máu, anh ta tức giận đi tới nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Minh Kiều đầy mỉa mai và lạnh nhạt.

Anh ta tức giận tát cô một cái: “Cô quá ác độc.”

Lâm Minh Kiều chỉ cảm thấy trên mặt và đầu óc đau đớn.

Cô nhìn vẻ mặt tức giận của Giang Bồi Viễn giống như ba năm trước.

Nhưng cô không còn là cô của ba năm trước nữa.

“Giang. . . .”

Cô còn chưa nói xong thì một giọng nói đầy giận dữ đột nhiên truyền tới: “Giang Bồi Viễn, mẹ nó anh dám đánh cô ấy sao.”

Tống Dung Đức mặc đồ màu hồng nhạt đứng cách đó không xa, trong tay anh ta cầm bốn túi giấy, hai mắt mở to.

Anh ta quát lên rồi ném túi giấy đi.

Sau đó lao tới đấm vào mặt Giang Bồi Viễn.

“Mẹ nó, anh là cái thá gì, anh còn dám đánh cô ấy, anh có biết cô ấy là ai không, thành phố này là địa bàn của ông đây, anh dám đánh phụ nữ của tôi ở trước mặt tôi, mẹ nó anh chán sống rồi.”( ơ ơ phụ nữ nào của anh vậy???)

Đừng nhìn dáng người của Tống Dung Đức không cường tráng, nhưng anh ta thường xuyên đánh nhau với Hoắc Anh Tuấn và Quý Tử Uyên, vì thế anh ta mạnh hơn người bình thường nhiều.

Giang Bồi Viễn cũng đánh nhau không tệ, nhưng Tống Dung Đức đánh anh ta trước nên anh ta rơi vào thế bị động.

Mà lại Tống Dung Đức là người tàn nhẫn mà còn không nói nhiều.

Khuôn mặt tuấn tú của anh ta nhanh chóng sưng đỏ lên, trên thân cũng bị thương nhiều chỗ.

Lâm Minh Kiều kinh ngạc đến ngây người, cô không biết vì sao Tống Dung Đức lại đột nhiên xuất hiện.

Anh ta còn nổi điên như thế, không phải cô bị tát một cái sao, anh ta lại kích động như vậy.

Không ngờ bình thường anh ta tỏ vẻ thê thảm bị phụ nữ đùa giỡn, nhưng dáng vẻ đánh người này giống như con gà chọi.

Chẳng qua trong lòng cô rất thoải mái.

Ba năm trước, cô cũng đến Giang Thị tìm Tân Giai Linh gây sự, khi đó Giang Bồi Viễn cũng tát cô một cái, mặc dù sau đó Lâm Minh Sâm chạy tới, nhưng Lâm Minh Sâm quá bình tĩnh chín chắn, chỉ dạy dỗ Giang Bồi Viễn mấy câu rồi đưa cô rời đi.

Tính cách của Tống Dung Đức và Lâm Minh Sâm không giống nhau, anh ta luôn kiêu ngạo phách lối, cũng sẽ không suy xét nhiều như Lâm Minh Sâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK