Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em trai? Nhỏ hơn bao nhiêu tuổi?” Khương Tuyết Nhu nghịch ngợm nói đùa, “A, thật đáng tiếc, nếu người cậu ngủ cùng là cậu ấy thì tốt quá. Tính tình cậu ấy tốt hơn Tống Dung Đức nhiều.”

Lâm Minh Kiều sững sờ, cô với Tống Thanh Duệ không có cãi nhau, cũng không có tranh luận gì. Con người Tống Thanh Duệ cũng rất cẩn thận ấm áp, lúc ban đầu chính là cậu ấy…

Chờ đã, cô ấy đang nghĩ gì thế này.

Tống Thanh Duệ là em trai của Tống Dung Đức, chuyện này không nên nghĩ tới.

“Đừng nói nhảm, làm ơn.” Lâm Minh Kiều nhanh chóng trừng mắt nhìn Khương Tuyết Nhu, “cậu ấy là em trai nuôi của tớ và là em họ Tống Dung Đức. Sao cậu lại có suy nghĩ nực cười như vậy.”

Cô rất muốn nói chuyện, cảm xúc có chút dâng trào nhưng ngực lại đau thậm chí có chút khó thở.

“Được rồi, được rồi, tớ mới nói có chút chuyện mà cậu đã kích động như thế rồi à.” Khương Tuyết Nhu vội vàng an ủi cô, “Mấy ngày này tớ sẽ ở lại bệnh viện cùng cậu, để Hoắc Anh Tuấn tìm hiểu tình trạng Nhạc Hạ Thu như thế nào… “

Sau khi cô đi ra ngoài và nhìn xung quanh, cô thấy Hoắc Anh Tuấn đang đứng ở đầu cầu thang gọi điện thoại.

Nhìn thấy Khương Tuyết Nhu đi ra, Hoắc Anh Tuấn nói: “Anh theo dõi bên đó, xảy ra bất cứ chuyện gì thì liên lạc với tôi.” Cúp điện thoại xong, anh nói: “Kiều Nhất vừa mới thông báo cho anh biết Nhạc Hạ Thu đã được cấp cứu ở bệnh viện. Tình hình cụ thể thì không rõ, nhưng có vẻ rất nghiêm trọng. “

“Tống Dung Đức đâu?” Khương Tuyết Nhu lo lắng đổi chủ đề.

“Đang ở bên kia chờ Nhạc Hạ Thu cấp cứu,” Hoắc Anh Tuấn nói xong, thấy Khương Tuyết Nhu cau mày lo lắng, liền nhanh chóng ôm lấy cô, “Em và Lâm Minh Kiều nói chuyện gì vậy, rốt cuộc ai là người bắt cóc Nhạc Hạ Thu.”

“Đừng hỏi chuyện này nữa … Cứ cho là Minh Kiều làm, anh cũng không nên điều tra. Việc duy nhất chúng ta có thể làm là không để Minh Kiều vào tù.” Khương Tuyết Nhu siết chặt tay vẻ mặt không giấu được sự tức giận, “Hi vọng Tống Dung Đức có chút tình người vì Minh Kiều đã sinh con cho anh ấy. Đừng có làm lớn chuyện này.”

“Đừng lo lắng, anh sẽ đến nói với Tống Lão Gia, bọn họ đều đứng về phía Lâm Minh Kiều, mọi người cùng nhau gây sức ép, anh không tin Tống Dung Đức dám chống lại cả Tống gia vì Nhạc Hạ Thu.” Hoắc Anh Tuấn cười nói,” Nói thẳng ra, nếu Lâm Minh Kiều làm chuyện này, anh rất ngưỡng mộ cô ấy. “

“Được rồi, anh đến Tống gia đi, mấy ngày này em phải ở đây chăm sóc Minh Kiều sẽ không về được.” Khương Tuyết Nhu đẩy anh ấy.

Nghĩ đến việc không thể ngủ cùng cô nhiều ngày như vậy, Hoắc Anh Tuấn có chút bất mãn “Em nên thông báo cho người của Lâm gia, để họ cho người đến chăm sóc.”

“Sẽ cho người đến chăm sóc, nhưng không cần thông báo cho Lâm gia biết. Nếu bọn họ biết được Minh Kiều bị Tống Dung Đức đánh gãy xương sườn, ba mẹ cậu ấy nhất định sẽ rất lo lắng.”

Khương Tuyết Nhu đưa Hoắc Anh Tuấn lên xe, lúc về đến khu phòng bệnh Tống Thanh Duệ cũng đã về rồi. Anh đang ngồi ở mép giường đút cháo cho Lâm Minh Kiều, cháo rất nóng, mỗi một muỗng đều được Thanh Duệ thổi nguội rồi mới đút cô ăn.

Cảnh tượng đó khiến cô cảm thấy kỳ lạ.

Cô gõ cửa cười nói: ” Có muốn tôi đến đút cho cậu ăn không.”

“Cô còn chưa đi?” Tống Thanh Duệ kinh ngạc.

Lâm Minh Kiều liền nuốt miếng cháo mềm, vội vàng nói: ” Tuyết Nhu, cậu về đi? Vừa rồi Thanh Duệ nói sẽ giúp tớ tìm người chăm sóc. Dù sao cậu cũng phải chăm sóc bọn trẻ…”

“Không sao đâu, để cho Hoắc Anh Tuấn trông coi, tớ sẽ ở đây, ít nhất cậu sẽ không cảm thấy nhàm chán.” Khương Tuyết Nhu cười đi tới.

Tống Thanh Duệ suy nghĩ một chút liền đưa cháo cho Khương Tuyết Nhu, “Được rồi, dù sao tôi cũng là đàn ông, có lúc cũng bất tiện.”

Khương Tuyết Nhu cảm nhận được bát cháo nóng hổi, trong ánh mắt cô ngưỡng mộ Tống Thanh Duệ thêm một chút.

Không cần biết suy nghĩ của cậu ấy là gì. Minh Kiều hiện tại cũng chưa ly hôn, nếu ở gần một người đàn ông, truyền ra ngoài sẽ không tốt cho cô ấy, Tống Thanh Duệ làm chuyện này rất tốt.

“Minh Kiều, chị ở bệnh viện dưỡng thương. Nguyệt Nguyệt, tôi sẽ chăm sóc thay chị.” Tống Thanh Duệ quay đầu nhẹ giọng nói, “Tôi cũng đã sắp xếp người bảo vệ chị ở cửa, cho nên không ai có thể vào được. “

“Cảm ơn cậu… .”

Cậu ấy lo liệu hết những gì có thể xảy ra, Lâm Minh Kiều trong lòng yên tâm.

“Chuyện của chị, tôi còn chưa nói với cha mẹ, tôi sẽ trở về phủ tổng tài cùng bọn họ bàn bạc chuyện này. Chị không cần lo lắng gì.” Tống Thanh Duệ căn dặn trước khi rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK