Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Tuyết Nhu nhún vai, “Minh Kiều, công ty cần phải tiến bộ, cần phải học hỏi. Mặc dù cậu có kinh nghiệm rất cao, nhưng hai năm nay cậu rất ít khi đi ra ngoài xem, cho nên gần đây việc nghiên cứu phát triển của cậu bị đình trệ. Cậu là trụ cột của công ty, mặc dù doanh số bán hàng của công ty chúng ta rất cao nhưng chiến lược của chúng ta là từ từ bước lên tầm cao mới, các sản phẩm nghiên cứu và phát triển của cậu chưa đủ cao cấp, tớ nghĩ cậu là người biết rõ hơn bất cứ ai.”

Lâm Minh Kiều im lặng, đương nhiên cô ấy hiểu mình đã gặp phải nút thắt, ra ngoài học tập sẽ tạo cho cô có tương lai tiến xa hơn, nhưng cô ấy lo lắng cho Nguyệt Nguyệt.

“Tớ biết cậu không thể rời xa Nguyệt Nguyệt.” Khương Tuyết Nhu nói, “Nếu cậu đi, tớ sẽ thay cậu chăm sóc Nguyệt Nguyệt. Tớ sẽ đem con bé đến biệt thự Hoắc thị, tớ cũng sẽ chăm sóc con bé như con ruột của mình. Nhưng tớ nghĩ Phủ tổng thống cũng sẽ chăm sóc tốt con bé, cậu cứ suy nghĩ, đây là cơ hội, ngày mai hãy trả lời tớ.”

Lâm Minh Kiều lơ đễnh cầm tập tài liệu rời văn phòng.

Đương nhiên cô ấy muốn đi, nhưng Nguyệt Nguyệt phụ thuộc vào cô ấy rất nhiều, nếu không nhìn thấy Nguyệt Nguyệt cô cũng sẽ không đành lòng.

Nguyệt Nguyệt ở Phủ tổng thống tất nhiên là rất tốt, chẳng qua ở đó từ đầu đến cuối Nguyệt Nguyệt cũng không có lấy một người thân thích.

Nghĩ như vậy, buổi tối sau khi trở về Phủ tổng thống, ôm Nguyệt Nguyệt, cô ngược lại càng không nỡ, thậm chí còn cảm thấy rất áy náy với Nguyệt Nguyệt.

“Cô có tâm sự gì sao? Lúc ăn cơm thấy cô không có cảm giác ngon miệng.”

Trên đầu đột nhiên vang lên một giọng nói, Tống Thanh Duệ từ phía sau ôm lấy cô.

Lâm Minh Kiều kịch liệt rùng mình một cái, “Anh làm gì vậy, đây là phòng khách, có dì Lưu.”

“Đang ở phía sau tưới hoa.”

Tống Thanh Duệ cúi đầu, nhìn thấy trên lỗ tai cô có đôi hoa tai kim cương làm bằng ngọc trai, nhan sắc tao nhã, khiến cả người cô trở nên tươi đẹp và sinh động.

Anh không nhịn được hôn lên dái tai của cô, “Cô đeo hoa tai trông rất đẹp, lần sau tôi sẽ tặng cô thêm mấy đôi.”

Cô xấu hổ và ngứa ngáy né tránh, hơi thở của người đàn ông gấp đến mức suýt chút nữa làm cô không ôm được Nguyệt Nguyệt, “Tống Thanh Duệ, đừng ồn ào.”

Tống Thanh Duệ nhìn chằm chằm hai tầng mây đỏ dần dần dâng lên trên mặt, đôi mắt quyến rũ không nói lời nào, quả táo Adam của anh khẽ nhúc nhích, đang định hôn cô bất chấp, cô đột nhiên nói: “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”

“Được, cô nói đi.”

Nhìn thấy gương mặt cô nghiêm túc, Tống Thanh Duệ ngồi ở bên cạnh cô.

Lâm Minh Kiều nhíu mày, “Tuyết Nhu tranh thủ cho tôi cơ hội đến trung tâm nghiên cứu thẩm mỹ y khoa của Quel huấn luyện hai tháng, tôi….”

Cô cắn môi, “Tôi rất phiền.”

Tống Thanh Duệ hiểu ra, nụ cười trên mặt dần dần phai nhạt, lông mày dần dần tối sầm lại, “Cô không muốn rời xa Nguyệt Nguyệt?”

“Ừm.” Lâm Minh Kiều gật đầu, “Tôi còn do dự có đi hay không, Nguyệt Nguyệt còn nhỏ như vậy, tới bây giờ chưa từng rời xa tôi hai tháng.”

“Cô ngoài không nỡ rời xa Nguyệt Nguyệt ra, cô không có còn lưu luyến người nào khác sao?” Khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của Tống Thanh Duệ có chút mờ mịt, mất mát.

Lâm Minh Kiều sững sờ một hồi, mới tỉnh táo lại, cả người đều ngượng ngùng, “Tôi không có, chỉ là Nguyệt Nguyệt còn nhỏ, dù sao cũng là từ trong bụng của tôi chui ra, tôi… tôi cũng có chút không nỡ rời xa anh….”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK