Cô không oán hận với người nhà họ Hoắc.
Năm đó, cô và Hoắc Anh Tuấn kết hôn, ngay từ đầu nhà họ Hoắc không đồng ý, nhưng sau khi cô mang thai thì người nhà họ Hoắc đều đứng về phía cô, nhưng lúc đó Hoắc Anh Tuấn lại không nghe lời người lớn nhà họ Hoắc.
Khương Tuyết Nhu vào nhà thì phát hiện trong biệt thự đầy đồ chơi.
Vừa rồi cô đi vào còn nhìn thấy cầu trượt trên bãi cỏ.
Có thể thấy được hai đứa bé sống ở đây cũng không tệ lắm, người nhà họ Hoắc đối xử với bọn trẻ rất tốt.
“Tuyết Nhu, cám ơn con đã sinh ra hai bé cưng đáng yêu như thế.” Bà cụ Hoắc nói thật lòng: “Đối với chúng ta mà nói, bọn nhỏ mang lại rất nhiều niềm vui, bọn nhỏ làm cho hai người già này không còn nhàm chán nữa.”
Ông cụ Hoắc cũng gật đầu: “Trước kia nhà họ Hoắc nợ con nhiều lắm, con là đứa bé tốt.”
“Ông nội, bà nội, chuyện quá khứ đã qua rồi.” Khương Tuyết Nhu lạnh nhạt trả lời.
Hoắc Nhã Lam cười dịu dàng: “Đối với con đã qua, nhưng người khác. . . Lại không có.”
Bà ấy nhìn lướt qua Hoắc Anh Tuấn.
Khương Tuyết Nhu xấu hổ.
Cũng may Hoắc Nhã Lam không nhiều lời, chỉ nói: “Chúng ta đã nghe chuyện của con rồi, con thông minh hơn bác, phát hiện ra sớm, trong tay còn nắm giữ chứng cứ Lương Duy Phong ngoại tình, không giống như ta. . . .”
Khương Tuyết Nhu cũng nghe nói chuyện Hoắc Nhã Lam đã trải qua.
Cô cũng thầm cảm thấy may mắn, may là Lục Thanh Minh đã để lại lời nhắc nhở, Tư Đồ Nguyệt nói với cho cô, nếu không thì cô sẽ biến thành Hoắc Nhã Lam thứ hai.
“Mẹ, con và mẹ cùng vẽ tranh được không?” Hiểu Khê cầm bút vẽ chạy tới quấn lấy cô.
Khương Tuyết Nhu lập tức rời sự chú ý lên người bọn nhỏ.
Cô ở đây, hiếm khi hai đứa bé ăn cơm rất ngoan ngoãn.
Mọi người ăn cơm xong, bọn nhỏ lại kéo cô đi đá bóng.
Sau đó Khương Tuyết Nhu rơi vào tình trạng kiệt sức, ngược lại Hoắc Anh Tuấn chơi với bọn nhỏ, cô ngồi bên cạnh xem.
Hoắc Nhã Lam đi tới, nhìn qua mấy người trên sân bóng thì cười nói: “Lâu rồi hai đứa nhóc này không vui vẻ như vậy, ngoài miệng nói cha cặn bã cha cặn bã, nhưng có thể dần dần chấp nhận Anh Tuấn, Hiểu Lãnh cũng vậy.”
Khương Tuyết Nhu mấp máy môi: “Dì muốn nói gì ạ?”
“Dì hi vọng con cho Hoắc Anh Tuấn một cơ hội.”
Hoắc Nhã Lam chua xót nói: “Hoắc Anh Tuấn và con đi đến ngày hôm nay thì dì có một phần trách nhiệm rất lớn, trước kia bởi vì dì lo xây dựng gia đình mới nên không quan tâm đến thằng bé, dẫn đến trong lòng nó cô đơn lẻ loi, lúc thằng bé đau khổ bất lực nhất thì Nhạc Hạ Thu xuất hiện, nó xem Nhạc Hạ Thu giống như ánh sáng của cuộc đời, nhưng thằng bé giống dì không biết rằng có một số người bắt đầu tiếp cận mình đều mang theo mục đích.”