Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên thực tế, mặc dù cô và Tống Thanh Duệ không gặp nhau hai tháng qua, nhưng mối quan hệ của họ đã phát triển rất nhanh, một số chuyện khó nói trước đây hiếm khi được nói trực tiếp đều được nói ra khi trò chuyện trên Wechat.

Lúc hai người ở trong Wechat, kết quả là Tống Thanh Duệ trước giờ nghiêm túc, cũng sẽ nói mấy câu màu mè, khiến tim cô mỗi lần đều đập nhanh hơn.

Cô không chán ghét trạng thái đó, dù sao hai người cũng đang ở trong một mối quan hệ, là quan hệ rất bình thường giữa nam nữ trưởng thành.

Nhưng khi cả hai gặp lại nhau, thì lập tức lại tràn ngập sự bối rối.

Bởi vì cô có thể hiểu rõ ràng rằng cô và Tống Thanh Duệ có thể sẽ không trở lại trạng thái đơn giản như trước chỉ là hôn nhau.

Cô cũng không chán ghét, chỉ hơi bối rối và không biết phải làm sao.

Sau khi xe thể thao của Khương Tuyết Nhu rời đi, Tống Thanh Duệ từ trái qua phải nắm lấy hai chiếc vali lớn của cô, đôi mắt đen láy nhìn người phụ nữ trước mặt không chút lưu tình.

Đã hai tháng không gặp, cô ấy có vẻ được bảo dưỡng tốt ở nước F.

Cô ấy từng có làn da rất trắng, nhưng giờ cô ấy còn trắng hơn nữa, cô ấy có làn da mịn màng với đôi má trắng không tỳ vết, da dẻ trên gương mặt cô ấy rất bóng mịn. Ăn mặc thì rất chỉnh chu, bên trong là chiếc váy bông dài có hoa văn đen trắng, bên ngoài thì khoác cái áo tây màu xám, mái tóc dài mượt buông ngang vai vén ra sau tai, cả người có chút nữ tính của một người phụ nữ, lại có khí chất dịu dàng, quyến rũ, xinh đẹp làm lay động lòng người.

“Anh … sao anh lại nhìn tôi như vậy?”

Lâm Minh Kiều bị anh nhìn chằm chằm, có chút mất tự nhiên nên vuốt tóc qua bên phải, lại phát hiện tóc đã bị kéo qua.

Tay cô ấy cứng đờ lại đờ dẫn buông xuống.

“Nhìn cô càng ngày càng xinh đẹp, làn da có vẻ trắng hơn.” Tống Thanh Duệ cười cười, quả táo của anh khẽ nhúc nhích trong bãi đậu xe không có ánh sáng.

“Thật sự tôi cũng cảm thấy như vậy.” Nhắc đến chuyện này, Lâm Minh Kiều lộ ra sự đắc ý nho nhỏ, “Đồng nghiệp trong công ty đi cùng với tôi cũng nói tôi trắng hơn.”

“Ở bên kia, mỗi ngày cô đều uống sữa tươi phải không.” Tống Thanh Duệ đi đến chiếc Audi màu đen, đem hành lý của cô trực tiếp bỏ vào cốp xe..

“Đúng vậy.” Lâm Minh Kiều nói, “Bữa sáng trong phòng thí nghiệm ở bên kia do các đầu bếp dinh dưỡng chuyên nghiệp chuẩn bị, rất ngon và cân bằng dinh dưỡng, đặc biệt là sữa và sữa chua. Ngày nào cũng có rất nhiều đồ ăn và nước uống, thêm vào đó, tôi thường đến phòng thí nghiệm, căn hộ và tôi không ra ngoài ăn những thứ lung tung bừa bộn. Tôi cảm thấy làn da của mình tốt hơn rất nhiều và tôi đã gầy hơn, hiện tại thân hình tôi đang ở trong mức hoàn hảo nhất.”

Tống Thanh Duệ gật đầu, “Nghe nói những công ty lớn đó ăn uống nghiên cứu công phu nhất để cho người nghiên cứu có thể bảo trì thể lực tốt nhất, đại não mạnh nhất bất cứ lúc nào.”

“Phải, tôi cũng sẽ báo cáo với công ty sau khi tôi trở lại. Chế độ ăn của nhân viên trong phòng thí nghiệm cũng nên được cân bằng dinh dưỡng.”

“Ừm, lên xe đi.” Tống Thanh Duệ đậy cốp xe lại.

Lâm Minh Kiều ngẩn người, cô còn tưởng rằng anh sẽ đưa mình đi lên đó và trải qua thế giới của hai người, vừa rồi làm cho tâm trạng cô thấp thỏm, lo lắng.

“Thế nào, không muốn về Phủ tổng thống sao?” Tống Thanh Duệ ranh mãnh nhíu mày, “Vẫn là muốn đi lên đó thử xem hương vị của Tiểu Tiên Nhục này.”

“Đừng nói giỡn, tôi muốn trở về gặp Nguyệt Nguyệt.” Lâm Minh Kiều mặt đỏ lên hung hăng lườm anh một cái, xấu hổ lên xe.

Tống Thanh Duệ không nhanh không chậm bước lên vị trí lái xe, sau khi đi vào, cũng không có vội vã thắt giây an toàn, mà là tay trái khoác lên vô lăng, nhìn qua người phụ nữ ngồi chỗ kế tài xế với vẻ mặt mờ mịt.

Thắt chặt dây an toàn Lâm Minh Kiều ngẩng đầu một cái, đối đầu cặp mắt của anh, trong lòng thầm nghĩ, “Anh định làm gì?”

“Bảo bối, những lời nói ở sân bay thật sự khiến tôi đau lòng.” Khuôn mặt tuấn tú của Tống Thanh Duệ tràn ra vẻ bất bình sâu sắc, “Cô nói quan hệ giữa chúng ta rất tùy tiện, có vẻ như cô không quan tâm đến tôi một chút nào, sẽ chia tay, cũng sẽ không làm cô đau lòng mà chỉ là đáng tiếc.”

Lâm Minh Kiều ngẩn ngơ, không nghĩ tới cô trước đó thuận miệng nói một câu như vậy mà lại khiến anh ấy đau đáu trong lòng đến bây giờ.

Chẳng qua nghĩ kỹ lại, nếu đổi lại là cô, chỉ sợ cô cũng sẽ rất không thoải mái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK