Ngày hôm sau, trước khi trời rạng sáng, cô thức dậy và bí mật vào phòng tắm để uống một viên thuốc.
Trở lại giường lần nữa, sau đó chờ trời sáng cô hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm sờ tìm Quý Tử Uyên bên cạnh.
Quý Tử Uyên vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt quyến rũ và dáng người mĩ miều của một người phụ nữ đang nằm trên người mình.
Anh nhanh chóng tỉnh lại, ôm eo cô, trêu chọc nói: “Hôm nay sao lại chủ động như vậy?”
“Sẽ cho tôi một ngôi nhà chứ?” Nguyễn Nhan ôm cổ anh, khuôn mặt lạnh như tuyết bây giờ phải đi lấy lòng.
“Muốn như vậy sao?” Quý Tử Uyên xoa xoa eo, “Năm nay em cũng kiếm được nhiều tiền.”
“Kiếm tiền thật khó,” Nguyễn Nhan vùi mặt vào cổ anh, “Tôi không có may mắn như Khương Tuyết Nhu và Lâm Minh Kiều tìm được bạn trai như Hoắc Anh Tuấn và Tống Thanh Duệ, lại còn không có gia thế hiển hách.”
“Em đố kỵ?” Quý Tử Uyên ánh mắt âm trầm.
Nguyễn Nhan không nói gì, chỉ là im lặng.
“Không phải lúc trước em rất cao ngạo sao, tôi còn tưởng rằng em không quan tâm chuyện đó.” Quý Tử Uyên vừa trêu chọc vừa hôn.
“Mấy ngày trước Hoắc Anh Tuấn tặng cho Khương Tuyết Nhu một biệt thự hướng biển hơn 400 mét vuông.” Nguyễn Nhan thở dài trả lời câu hỏi, “Tuy rằng tôi có thể mua nhưng khi mua xong cũng không còn được bao nhiêu tiền.”
Quý Tử Uyên cười nhẹ nhìn cô không nói lời nào.
Nguyễn Nhan nghiến răng, cúi người, chủ động hôn lên đôi môi mỏng của anh, hai tay ôm lấy cổ anh như dây leo.
Quý Tử Uyên ánh mắt tối sầm lại.
Sáng nay Nguyễn Nhan chủ động như yêu tinh.
Hai người tập thể dục trên giường một tiếng, Quý Tử Uyên mới sảng khoái đi xuống.
Mặt khác, Nguyễn Nhan như bị rút hết sức lực, thân thể xụi lơ.
Cũng may là sau khi xuống, người giúp việc đã dọn bữa sáng rồi.
Khi Nguyễn Nhan chuẩn bị ăn sáng, Quý Tử Uyên cầm hộp thuốc đặt trước mặt cô, “Uống đi.”
Khi nhìn thấy chữ “thuốc tránh thai”, cô đã choáng váng.
Thật ra, trước đây Quý Tử Uyên cũng có lúc làm sai, làm không như ý muốn của cô, hôm nay đưa thuốc uống là lần đầu tiên.
“Tại sao?” Nguyễn Nhan rất vui, nhưng vẫn phải diễn cho đủ.
“Muốn mang thai?” Quý Tử Uyên cười hỏi.
“Không, tôi đang trên đà phát triển sự nghiệp và không muốn mang thai, nhưng …”
“Vậy thì uống đi.” Quý Tử Uyên nhẹ giọng nói: “Tôi không có ý định làm cha.”
Nguyễn Nhan rũ mắt xuống, lẳng lặng uống thuốc.
Ăn sáng được nửa buổi, điện thoại của Quý Tử Uyên vang lên, anh ấy trả lời xong, sắc mặt hơi tối sầm lại, “Được rồi, tôi sẽ đến ngay.”
“Xảy ra chuyện gì?” Nguyễn Nhan cố ý hỏi.
“Không phải việc của em.”
Quý Tử Uyên không nhìn cô, giọng điệu không tốt lắm.
Qua hơn mười phút, Quý Tử Uyên thay quần áo rời đi.
Anh lái xe đến bệnh viện, ở cửa phòng cấp cứu, cha Quý Trạch tức giận la lên, “Cha đã nói rồi, con đừng có lỗ mãng với Thang Nhược Lan, con xem, bây giờ cô ấy còn không nghe điện thoại, cha không quan tâm, con mang cô ấy đến đây ngay lập tức để truyền máu cho mẹ con, bác sĩ nói, không thể chậm trễ.”