“Được rồi, đừng nói, tôi cho ông tiền.” Nguyễn Nhan cắt ngang.
“Vậy mày nhanh lên một chút.” Nguyễn Chí Quân cười đắc ý, mỗi lần ông ta dùng chiêu này đều được cả.
“Ông đi theo tôi lên lầu, tôi không mang theo tiền.” Nguyễn Nhan quay người đi lên lầu.
Nguyễn Chí Quân lập tức đi theo.
Hai người không biết, Quý Tử Uyên đút tay vào túi đi tới, đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông trung niên đi theo Nguyễn Nhan lên lầu.
Anh híp mắt lại rồi đi theo, nhưng vẫn chậm một bước, Nguyễn Nhan đã đưa người kia đi lên lầu.
. . .
Sau khi hai người vào nhà, Nguyễn Nhan đóng cửa lại, cầm dao gọt trái cây đưa cho Nguyễn Chí Quân: “Ông gọt táo cho tôi, tôi đi lấy thẻ.”
“Được.” Nguyễn Chí Quân không chút suy nghĩ, đừng nói gọt quả táo, ông ta làm gì cũng được, chỉ cần có tiền.
Nguyễn Nhan lên lầu, lấy ra một tấm thẻ trong ví tiền ném cho Nguyễn Chí Quân: “Bên trong có ba tỷ.”
Hai mắt Nguyễn Chí Quân sáng lên, đặt quả táo và dao qua một bên, bỏ thẻ vào túi: “Tao biết mình không phí công nuôi đứa con gái này mà. . . .”
Ông ta còn chưa nói xong thì Nguyễn Nhan đạp vào chân làm cho ông ta ngã xuống đất.
“Mày dám đánh tao à.” Nguyễn Chí Quân tức giận bốc khói muốn ra tay, Nguyễn Nhan đột nhiên cầm chai rượu đập lên đầu ông ta.
Mảnh thủy tin rơi xuống mặt Nguyễn Chí Quân, làm cho ông ta sợ hãi mở to mắt.
Ông ta không dám tin nếu chai rượu đập vào mặt mình. . . .
Nguyễn Chí Quân nuốt nước bọt, ông ta nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Nhan thì nhanh chóng điên cuồng: “Mày dám đánh tao. . . .”
Ông ta chưa nói xong thì Nguyễn Nhan cầm một mảnh thủy tinh đâm vào cánh tay của ông ta, Nguyễn Chí Quân đau đớn kêu to lên, ông ta muốn phản kháng, nhưng Nguyễn Nhan bẻ gãy cánh tay của ông ta, ông ta lại phản kháng, cô lại bẻ gãy cánh tay bên kia.
“Nguyễn Nhan, mày điên rồi, mày giỏi thì chết giết tao đi, chỉ cần mày không giết chết tao thì tao nhất định sẽ nói chuyện này ra ngoài.” Nguyễn Chí Quân đau đớn nhăn mặt lại.
“Vậy ông đang ép tôi giết người sao?” Nguyễn Nhan nhíu mày, trong mắt đầy lạnh lùng và tàn nhẫn.
“Mày. . . Mày muốn làm cái gì?” Nguyễn Chí Quân có chút hoảng sợ: “Mày đừng làm bậy, tao nói cho mày biết dì của mày và Nguyễn Nham biết tao đến đây.”
“Nguyễn Chí Quân, có phải ông thấy tôi dễ bắt nạt đúng không, đáng tiếc, tôi không còn là Nguyễn Nhan trước kia nữa, trước kia ông có thể dễ dàng bắt nạt Nguyễn Nhan, bởi vì khi còn bé ông đánh cô ấy nên cô ấy sợ ông, nhưng tôi không sợ.” Nguyễn Nhan đứng lên, dùng chân giẫm lên đầu ngón tay của ông ta.
Nguyễn Chí Quân đau đớn kêu lên, Nguyễn Nhan cầm miếng vải chặn miệng ông ta lại.
“Con người đừng quá tham lam.”
Nguyễn Nhan cười lạnh: “Khi còn bé ông không muốn cho tôi tiền đi học, thậm chí ông không muốn gặp tôi, ông phản bội mẹ tôi, cưới người khác thì thôi đi, tôi vất vả leo lên vị trí ngày hôm nay, ông không ngừng uy hiếp tôi vì đứa con trai của mình, ông mua nhà mua xe mở công ty cho cậu ta cũng không thấy đủ, cả nhà các người giống như quỷ hút máu, đáng tiếc. . . .”