Đọc nhanh hơn 400 chương TẠI ĐÂY
—
Khương Tuyết Nhu cúp máy thì mở cửa sổ ra để gió thổi vào mắt, cô sợ mình sẽ khóc.
“Sao vậy, chú Diệp nói gì với em.” Hoắc Anh Tuấn phát hiện cảm xúc của cô là lạ.
“Đây là bí mật của em và cha, không nói cho anh biết.” Khương Tuyết Nhu hoạt bát chọc anh một câu rồi cúi đầu chơi điện thoại.
Nếu cô có thể nhận lại mẹ thì sẽ nói với Hoắc Anh Tuấn.
Nhưng chuyện đó không thể xảy ra nên không cần nói cho anh biết.
Hoắc Anh Tuấn đã áp lực rất lớn, cô không muốn anh lo lắng cho mình.
Trong bệnh viện nhà họ Quý.
Quý Tử Uyên cúp máy, nhân viên giao hàng đưa một phần cháo thịt nạc gan heo đến phòng làm việc của anh.
Anh cầm cháo đến phòng bệnh Nguyễn Nhan.
Hơn chín giờ tối, bệnh viện rất yên tĩnh, chỉ có phòng bệnh riêng của Nguyễn Nhan có chút ồn ào.
Một nam một nữ khóc lóc làm ầm trước cửa phòng bệnh Nguyễn Nhan, có rất nhiều người dừng lại xem.
“Nguyễn Nhan, dì quỳ xuống với con, chỉ cần con thả cha con ra, dù sao ông ấy cũng là cha ruột của con, nếu ông ấy không bị bệnh, điều kiện trong nhà không tốt thì ông ấy cũng sẽ không tìm con xin tiền.”
Một người phụ nữ trung niên mập mạp quỳ gối, giống như sợ người trong phòng bệnh không nhìn thấy.
Một chàng trai trẻ tuổi bên cạnh cố kéo phụ nữ trung niên: “Mẹ, mẹ đứng lên đi, chúng ta đừng quỳ nữa.”
“Con trai, không quỳ không được, mẹ không quỳ thì cha con phải ngồi tù, thân phận của cô ta không tầm thường, con xem công ty và nhà của chúng ta đi mỗi ngày có rất nhiều người gây sự, chúng ta không thể về nhà được.”
Phụ nữ trung niên vừa nói vừa lau nước mắt.
Người phụ nữ này là Đỗ Quyên, vợ của Nguyễn Chí Quân và con trai Nguyễn Bân.
Một người xướng một người hoạ, người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ.
Quý Tử Uyên nhíu mày, Nguyễn Nhan nằm ở đây, Phàm Ngu luôn giữ bí mật, không biết mẹ con này biết được tin tức ở đâu.
Anh định đi qua.
Trợ lý nhỏ Nhạc Tình của Nguyễn Nhan cầm một thùng nước dội lên hai người này.
Mặc dù thời tiết không lạnh lắm, nhưng một chậu nước lạnh dội lên người làm cho Đỗ Quyên và Nguyễn Bân lạnh thấu xương, chỉ là nước thì thôi, trong đó còn có mùi hôi hôi.
Đỗ Quyên vẫn nhịn được, Nguyễn Bân chưa từng chịu khổ như thế, xù lông lên: “Cô dội thứ gì vậy?”
Nguyễn Nhan mặc đồ bệnh nhân, uể oải dựa vào tường, khuôn mặt trắng nõn mang theo vẻ tiều tụy, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô, nhưng cô lại nói ra lời đáng ghét.
“Nước tiểu của tôi.” Cô lạnh nhạt mở miệng, khuôn mặt tuấn tú của Quý Tử Uyên cũng giật giật.
Đỗ Quyên xoay người “Ọe ọe”.
Bà ta không hiểu, Nguyễn Nhan là người nổi tiếng lại làm ra chuyện không biết xấu hổ như thế.
Nguyễn Bân tức điên lên: “Nguyễn Nhan, cô muốn chết à.”
Anh ta mất khống chế lao tới muốn đánh Nguyễn Nhan, chẳng qua anh ta chưa tới gần thì Quý Tử Uyên đã đá anh ta ngã xuống đất.
“Xui xẻo.” Quý Tử Uyên đá xong còn cọ cọ giày xuống đất, lau vết nước trên người Nguyễn Bân.
Nguyễn Bân ngã lăn quay, trên người đau đớn, anh ta tức giận muốn đánh lại, nhưng anh ta thấy dáng người cao lớn của Quý Tử Uyên thì sợ hãi.