Khương Tuyết Nhu gật đầu khen ngợi: “Mẹ thấy rồi, Hiểu Khê rất giỏi.”
“Mẹ, mẹ chơi với bọn con đi.”
Hiểu Khê kéo cô vào sân bóng.
Cuối cùng hai đứa nhóc đổ đầy mồ hôi, cả người ướt đẫm.
Khương Tuyết Nhu đành phải ở lại tắm rửa cho hai đứa bé.
Có lẽ lâu rồi Khương Tuyết Nhu không ở bên cạnh bọn nhỏ, Hiểu Khê và Hiểu Lãnh vô cùng vui vẻ, đùa giỡn, còn vẩy nước trong bồn tắm lên người Khương Tuyết Nhu.
“Các con đừng quậy nữa.” Khương Tuyết Nhu nói nửa ngày, hai đứa nhóc không nghe lời cô.
Ngược lại Hoắc Anh Tuấn đi vào.
“Sao lại ồn ào như vậy.” Hoắc Anh Tuấn đẩy cửa ra, trong bồn tắm Hiểu Khê và Hiểu Lãnh đang nghịch nước.
Khương Tuyết Nhu cầm khăn mặt đứng bên cạnh, trên người cô đầy nước.
Hôm nay cô mặc sườn xám dài được may riêng, sau khi cô ướt đẫm thì dán chặt lấy cơ thể, thậm chí đồ lót bên trong cũng như ẩn như hiện.
Hoắc Anh Tuấn nhìn thoáng qua thì ánh mắt không dời đi được, anh kinh ngạc nhìn cô, trong ánh mắt đầy lửa nóng.
Mặc dù anh quen biết cô nhiều năm, nhưng ba năm trước cô xinh đẹp ngây thơ, sau khi cô sinh con thì vóc dáng càng thêm hoàn mỹ và có thêm hương vị của phụ nữ, tóc đen dính lên khuôn mặt trắng nõn của cô, tạo ra hình ảnh tuyệt đẹp đập vào mắt.
“Anh nhìn cái gì mà nhìn.” Khương Tuyết Nhu cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh thì da mặt nóng lên, ý thức dùng tay che ngực, sau đó trừng mắt liếc anh một cái: “Anh ra ngoài đi.”
Hoắc Anh Tuấn cong môi, anh vừa định nói chuyện thì có nước văng lên mặt anh.
“Cha tiếp chiêu của con đi.” Hiểu Lãnh giơ súng bắn nước nhướng mày khiêu khích nhìn anh: “Không cho phép cha dùng ánh mắt háo sắc nhìn mẹ.”
Khương Tuyết Nhu và Hoắc Anh Tuấn đồng thời lúng túng.
Hoắc Anh Tuấn dùng tay lau mặt, tức giận: “Con là con nít thì hiểu cái gì, đó là ánh mắt kinh ngạc thôi.”
“Không đúng, đó là ánh mắt chó nhìn thấy xương” Hiểu Lãnh không nể mặt vạch trần: “Mẹ nuôi nói đàn ông dùng ánh mắt này nhìn người phụ nữ thì gọi là háo sắc.”🤣🤣
Hoắc Anh Tuấn khó xử khi bị con trai vạch trần.
Khương Tuyết Nhu lại “Phụt” cười ra tiếng, sờ đầu nhỏ khen ngợi: “Hiểu Lãnh, con rất thông minh.”
“Tuyết Nhu. . . .” Hoắc Anh Tuấn kéo dài giọng, buồn rầu và oan ức.
Khương Tuyết Nhu run cầm cập, Hiểu Khê nói: “Cha cặn bã, cha học con sao, thật là buồn nôn.”
Hoắc Anh Tuấn lại bị đả kích: “. . .”
Trái tim anh muốn tan nát.
“Anh ra ngoài đi.” Khương Tuyết Nhu ghét bỏ đuổi anh đi.