Cô đỏ bừng, tức giận đến mức mở miệng và nói, “Cậu muốn kiểm tra thân nhiệt, không biết đưa tay sờ vào trán sao?”
“Tay tôi đang bận, cho dù không bận cũng không sạch sẽ.” Tống Thanh Duệ nhún vai cười, “Làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Cô ấy nhìn anh rất xấu hổ.
“Tôi làm sai cái gì sao?” Tống Thanh Duệ vẻ mặt vô tội.
“Lần sau cậu không được làm như vậy khi kiểm tra nhiệt độ cơ thể của tôi.” Lâm Minh Kiều bối rối hồi lâu, vẫn ấp úng nói, “Hành động đó bình thường là giành cho những người yêu nhau, đó là quá thân mật.”
“Ý chị là trước đây Tống Dung Đức cũng đã từng kiểm tra thân nhiệt chị như thế này?” Tống Thanh Duệ nhướng mày.
” Không có.”
“Bạn trai cũ của chị cũng làm như vậy với chị sao?”
“Cũng không.” Sau khi Lâm Minh Kiều trả lời, trong lòng đột nhiên chán nản.
“Vậy thì sao chị lại nói là chuyện này chỉ dành cho những người yêu nhau. Chị với chồng cũ hay bạn trai cũ cũng chưa từng làm như vậy.” Tống Thanh Duệ buồn cười, “Chỉ là tôi không có cách nào khác, tôi sợ chị cho rằng tay tôi bẩn.”
Lâm Minh Kiều im lặng.
Được rồi, sau khi nói chuyện một lúc lâu, cô cảm thấy mình khá nhàm chán.
“Chị thấy khá hơn không,” Tống Thanh Duệ tiếp tục hỏi khi cắt hành.
“Đã khá hơn, nhưng cổ họng của tôi vẫn còn hơi đau.” Lâm Minh Kiều nhìn ngón tay mảnh khảnh của anh, “Cảm ơn cậu, tối hôm qua tôi không nôn vào người cậu đó chứ.”
“Không sao, bác sĩ nói chỉ cần chị không sốt, hai ngày nữa cơ bản là có thể khỏe lại. Chị ngồi đi, tôi nấu tiểu hoành thánh cho chị.” Tống Thanh Duệ nhiệt tình căn dặn, “Rất nhanh.”
Khi anh nói xong, Lâm Minh Kiều thực sự rất đói.
Cô quay lưng bước ra ngoài.
Không đến mười phút đồng hồ, Tống Thanh Duệ bưng ra hai cái bát hoành thánh.
Nước súp thơm phức được rắc thêm một lớp hành lá đẹp mắt khiến người ăn rất thích.
“Cậu làm nhanh quá.” Lâm Minh Kiều ngồi xuống, vừa thổi vừa ăn một miếng, thịt bên trong vừa thơm vừa trơn. “Là hoành thánh cậu mua tối hôm qua sao?”
“Thôi đi, hoành thánh bên ngoài ăn không ngon, sáng sớm tôi thấy chị hạ sốt rồi nên tranh thủ nấu.” Tống Thanh Duệ cười, “Chị ăn trước đi, tôi đi đánh răng rửa mặt.”
Lâm Minh Kiều từ phía sau nhìn anh sau đó nhìn hoành thánh trong bát, lòng nhỏ tràn đầy.
Tống Thanh Duệ đối với cô thật tốt, cô không biết phải diễn tả như thế nào.
Ăn xong bữa sáng, đang ngồi nghỉ ngơi, Tống Thanh Duệ cũng đưa thuốc cho cô, “Hôm nay chị ở nhà nghỉ ngơi đi, tôi đi làm, buổi trưa sẽ sai người mang đồ ăn tới, buổi tối chị muốn ăn cái gì, để tôi đến nấu cho chị.”
“Không cần.” Lâm Minh Kiều vội vàng nói, “Buổi tối tôi sẽ trở về Phủ tổng thống, tôi sẽ bảo cô bảo mẫu cho Nguyệt Nguyệt ngủ ở lầu 1, tôi ở lầu hai, tôi rất nhớ Nguyệt Nguyệt, con bé ở đó một mình tôi không an tâm.”
“Được.” Tống Thanh Duệ suy tư một hồi, mới đồng ý, “Vậy sau khi tan ca, tôi đến đón chị.”
“Sẽ không làm cản trở công việc của cậu chứ.” Lâm Minh Kiều do dự.
“Năm giờ rưỡi tôi tan sở.” Tống Thanh Duệ cười nhạt, “Có thể làm một chút gì đó là được rồi.”
Nghe vậy, Lâm Minh Kiều nhớ tới bộ dạng tối hôm đó anh say như thế nào, liền nhớ tới nụ hôn lộn xộn kia.
Cô nhắm mắt uống thuốc, rồi uống một ngụm nước, sau đó phức tạp hỏi: “Người đàn ông kia … là người cậu thích sao.”
Không khí im lặng một lúc.
Tống Thanh Duệ trầm mặc nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, mềm mại, “Tôi có rất thích một người nhưng nếu tôi muốn ở cùng cô ấy thì sẽ bị phản đối dữ dội, không có ai ủng hộ tôi hơn nữa mọi người còn cảm thấy thật nực cười.”
Không hiểu sao Lâm Minh Kiều lại bị ánh mắt của anh quấn lấy, có chút hồi hộp khó thở.
Cô không hiểu, bản thân anh không có thích cô, vậy tại sao lại nhìn cô bằng ánh mắt như vậy.
“Chị sẽ ủng hộ tôi sao?” Tống Thanh Duệ thấp giọng hỏi.