Cuối cùng, nụ hôn này khiến cho cả hai cảm thấy khó thở. Tống Thanh Duệ mới buông cô ra nhưng anh không ngừng ám sát vào môi cô, anh từ từ nhắm hai mắt lại rồi cười, “Hôn một người phụ nữ sẽ có cảm giác như thế này sao?”
Hơi thở mơ hồ của anh bao trùm lấy cô, khuôn mặt tuấn tú giống như một đứa trẻ đang ăn kẹo.
Lâm Minh Kiều không nói được, cũng không dám nhìn vào mắt anh.
Cô lập tức cảm thấy xấu hổ, ngại ngùng, lúng túng, khiến cô giống như một con rối.
Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: Cô và Tống Thanh Duệ hôn … hôn … hôn …
“Chúng ta.”
Thật lâu sau, cô vội vàng mở miệng, nhưng còn chưa kịp nói xong, Tống Thanh Duệ đột nhiên đè lên người cô, say rượu hoàn toàn bất tỉnh.
Lâm Minh Kiều đứng như tượng tựa vào gốc cây, không thể tin được, hôn xong lại ngủ thiếp đi?
Thế này thì làm sao đưa anh ấy lên xe được
“Cô ơi, cô có cần tôi giúp đỡ để đưa bạn trai cô lên xe không.” May mà nhân viên bảo vệ ở cửa đi tới.
“Cậu ấy không phải bạn trai của tôi.” Lâm Minh Kiều khô khan giải thích.
Nhưng bác bảo vệ không nói gì, chỉ nhìn cô đầy ẩn ý.
Lâm Minh Kiều trong nháy mắt hiểu ra mọi chuyện, có lẽ vừa rồi bão vệ đã nhìn thấy hết cảnh tượng.
Hừ, hiện tại cô giải thích thì không khác gì giấu đầu lòi đuôi.
Sau khi đỡ anh lên ghế sau, Tống Thanh Duệ liền ngủ ở ghế phía sau.
Lâm Minh Kiều lái xe đưa anh về Phủ tổng thống, trên đường gặp đèn đỏ, cô liếc nhìn lại, ánh đèn neon chiếu từ ngoài cửa sổ chiếu vào mặt Thanh Duệ lộ ra một khuôn mặt tuấn tú, so với ngày xưa thì diễm lệ hơn. Có lẽ là do anh ấy uống quá nhiều nên Tống Thanh Duệ nhăn mặt vì đau, hai môi mỏng mím chặt vào nhau.
Ánh mắt cô dừng lại trên môi anh trong vài giây, trái tim cô lỡ nhịp, cô nhanh chóng mở tấm gương trên đầu chỗ lái xe ra và nhìn đôi môi của mình, đôi môi không sưng nhưng rất đỏ.
Mà trong miệng cô cũng có mùi rượu, đêm nay cô không uống, mùi rượu từ môi của Tống Thanh Duệ truyền ra.
Cô ước rằng mình cũng say, nhưng cô không say, thậm chí còn nhớ rõ cảm giác quấn lấy nhau, rất mãnh liệt.
Cô như muốn phát điên.
Cô che khuôn mặt nóng bỏng của mình.
Cô không thể nghĩ về nó nữa, cô phải quên chuyện tối nay.
Cô không để ý, người đàn ông ngồi ở ghế sau lặng lẽ mở mắt, liếc nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên trong bóng tối.
Sau khi đến Phủ tổng thống, cô nhờ bảo vệ kêu người tới để đưa Tống Thanh Duệ về phòng ngủ, sau đó cô trở về phòng đi ngủ.
Nhưng cô lại không cảm thấy buồn ngủ, đến ba giờ sáng mới ngủ.
Sau khi thức dậy vào ngày hôm sau, cô chóng mặt và cổ họng của cô hơi đau.
Cô đoán chắc là mình đã mặc bộ quần áo quá mỏng khi đi ra ngoài vào tối hôm qua, chắc đã gặp cơn gió lạnh khi ở ngoài quán bar.
Để tránh lây nhiễm cho Nguyệt Nguyệt, cô giao đứa bé cho bảo mẫu, uống một ít thuốc rồi đến công ty.
Cô còn không có đi ra sân trước ăn sáng, sợ gặp Tống Thanh Duệ sẽ xấu hổ, tuy rằng cảm thấy Tống Thanh Duệ say như vậy, hẳn là không nhớ rõ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Chín giờ sáng, chuông điện thoại vang lên, cô nhìn thấy trên màn hình điện thoại nhảy lên ba chữ, tay cầm ống nghiệm rung lên, muốn chui vào khe nứt trên nền nhà.
“Lâm lão sư, điện thoại của cô đổ chuông kìa.”
Một sinh viên thực tập đi ngang qua nhắc nhở: “Nếu cô không tiện nghe máy, có cần tôi nghe điện thoại giúp không.”