Tập đoàn Hoắc Thị.
Hoắc Anh Tuấn nhấc điện thoại di động sau khi phóng viên phỏng vấn, trên đó có một tin nhắn.
Sau khi đọc tin nhắn, anh ấy đã lập tức xóa nó ngay.
“Hoắc Anh Tuấn, ông chủ của công ty Ruifu vừa nói chuyện điện thoại với mẹ. Họ muốn mua 30.000 máy biến áp và ký hợp đồng hợp tác 5 năm với chúng ta.” Hoắc Nhã Lam vui mừng bước vào.
Hôm nay công ty gặp quá nhiều rắc rối. Tất cả chuyện này cơ bản là do bà mà ra, thấy Hoắc Thị bây giờ sống lại, Hoắc Nhã Lam vui mừng hơn ai hết.
“Tùy Phúc Nguyên vốn định hợp tác với Sở thị, việc làm ăn này bị chúng ta cướp mất, Sở Minh Khôi phải hận nghiến răng.”
Hoắc Anh Tuấn ngả người ra sau dựa vào ghế da, nhẹ nói.
Hoắc Nhã Lam hừ lạnh, “Sở thị từ trước đến nay đều chỉ cướp tâm huyết của người khác, lần này là tự chuốc họa vào thân. Chúng ta chỉ đối xử với họ theo cách của họ. Theo mẹ biết, Sở thị đã đầu tư năm trăm tỷ đang nỗ lực hết sức để phát triển lĩnh vực thiết bị điện và bây giờ chúng ta là người đầu tiên tung ra sản phẩm mới. Năm trăm tỷ của họ là một sự lãng phí. Con đang làm rất tốt. ”
“ Con không nghĩ ra cách này, là cha nghĩ ra.” Hoắc Anh Tuấn đột ngột nói.
Hoắc Nhã Lam sửng sốt, trong lòng đột nhiên lẫn lộn, “Garson và Sở thị đã ký hợp đồng từ trước, cha của con.. sẽ không gặp rắc rối chứ.”
“Không,” Hoắc Anh Tuấn lắc đầu. “Cha con đã lên một kế hoạch hoàn hảo từ lâu, nhưng con …”
Một lát sau, vẻ mặt anh ta bỗng trở nên nghiêm nghị, “con nhận được tin nhắn, Sở Minh Khôi chuẩn bị làm chuyện gì đó với mẹ.”
Hoắc Nhã Lam giật mình, một lúc lâu sau, bà ấy nắm chặt tay, ” Anh ta muốn làm gì mẹ ?giết mẹ?”
“Bắt cóc mẹ, hành hạ mẹ, bắt con phải thỏa hiệp từ bỏ việc ra mắt sản phẩm mới. Nếu không sẽ giết chết mẹ.” Hoắc Anh Tuấn thì thào nói.
“Hèn hạ.” Hoắc Nhã Lam tức giận run lên. “đều là trên thương trường. không thể đường đường chính chính nói lý sao.?”
Dù biết Sở Minh Khôi là kẻ máu lạnh, tàn nhẫn nhưng anh vẫn khó chấp nhận được việc Sở Minh Khôi chuẩn bị bắt cóc mẹ mình, “Hoắc Anh Tuấn, tin tức của con có phải là thật không?”
“Đó là sự thật, đừng nói với ai về điều này.”
Hoắc Anh Tuấn đứng dậy nói: “Bây giờ có hai cách, một là con sẽ phái người bảo vệ mẹ mọi lúc, nhưng con không chắc có thể thành công. Bởi vì Sở Minh Khôi lần này phái sát thủ hàng đầu, nếu đối phương thất bại nhất định sẽ phát hiện ra thông tin của họ bị lộ. Có thể biết được nội gián con cài vào. Thứ hai, mẹ bị bọn chúng bắt cóc, con sẽ lắp định vị trên người mẹ và gọi cảnh sát. Cảnh sát sẽ hợp tác giải cứu mẹ. Khi đến thời điểm kẻ giết người và Sở Minh Khôi có thể bị bắt và kết án ngay tại chỗ. Nếu không có Sở Minh Khôi, Sở thị sẽ tan rã. ”
Hoắc Nhã Lam kinh ngạc nhìn con trai, sau một hồi im lặng nói: “Mẹ chọn cái thứ hai. Chính Sở Minh Khôi đã hại Hoắc Gia và Vân Dương chúng ta. Thậm chí Hoắc Phong Lang có lẽ đã bị hắn giết chết, mẹ phải khiến ông ta vào tù và mẹ sẽ chấm dứt nghiệp mà tự mẹ gây ra. ”
Hoắc Anh Tuấn nới lỏng dây buộc trên cổ, thở dài nói: “Mẹ, con nhắc nhở mẹ, Sở Minh Khôi một khi bắt được mẹ, ông ta sẽ không nể tình xưa. Nhất định sẽ dốc hết sức hành hạ mẹ. .. ”
“Cho dù đau đến mức nào, mẹ cũng có thể chịu được. Làm sao đau bằng cậu của con. Từ khi Vân Dương trở nên ngốc nghếch, cậu con chưa từng nói chuyện với mẹ. Làm sao đau bằng khi biết Hoắc Phong Lang biến mất?”
Hoắc Nhã Lam cười buồn, đôi mắt đỏ hoe, “Cho dù chết mẹ cũng xứng đáng, nhưng con phải nhớ rằng cho dù là mẹ có chết, con cũng phải xử lý Sở Minh Khôi theo quy luật.”