Đọc nhanh hơn 200 chương ở nhóm kín TẠI ĐÂY
Các bạn vào group facebook để nhảy hố nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
—
Stevens đứng dậy: “Phản đối, Nhạc Trạch Đàm chỉ là anh trai đương sự của tôi mà thôi, sao có thể biết vấn đề riêng tư này chứ, theo như tôi biết Nhạc Trạch Đàm và Hoắc Anh Tuấn có quan hệ không tốt, anh ta đột nhiên đồng ý làm nhân chứng cho Hoắc Anh Tuấn thì rất kỳ lạ, chúng tôi nghi ngờ anh uy hiếp nhân chứng, mọi người có thể nhìn thấy vết thương trên người nhân chứng.”
Thẩm phán nhíu mày, đám người cũng xì xào bàn tán.
Nhạc Trạch Đàm lớn tiếng nói: “Không có, cậu ta không có uy hiếp tôi, tôi hận Nhạc Hạ Thu, cô ta quá ác độc.”
Sắc mặt Nhạc Hạ Thu thay đổi, rưng rưng nước mắt nói: “Anh, anh quên mình đã nói gì sao, sau khi mẹ chết, chúng ta trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu không có em thì anh có thể đứng ở chỗ này à.”
Hoắc Anh Tuấn châm chọc nói: “Đừng ôm hết những chuyện tốt vào người mình, năm đó tôi làm luật sư cho vụ kiện của anh cô, nếu không có tôi thì anh ta đã sớm ngồi tù, ngược lại là cô, Nhạc Hạ Thu, những năm qua cô đã lợi dụng người anh này rất nhiều, trên người mình rất sạch sẽ, anh ta phải ôm hết tội lỗi.”
“Đúng vậy.” Nhạc Trạch Đàm bỗng nhiên nhớ tới lần trước Quý Tử Uyên phế mình thì lửa giận dâng lên: “Sau khi nhà họ Hoắc xuống dốc, có lần tôi thấy Hoắc Anh Tuấn uống say, tôi gọi điện thoại nói cho cô, kết quả cô xúi giục tôi nói với cậu Kha, để cậu Kha đến dạy dỗ Hoắc Anh Tuấn, ngược lại cô không nhúng tay vào.”
Nhạc Hạ Thu nhìn ánh mắt phức tạp của đám người thì lập tức cãi lại nói: “Anh nói bậy gì đó.”
Stevens nói: “Đừng nói chuyện ân oán riêng của hai người ở đây, đây là toà án, không phải chợ bán thức ăn.”
Nhạc Trạch Đàm tức muốn chết, may là Hoắc Anh Tuấn lập tức nói: “Nhạc Trạch Đàm, anh trả lời câu hỏi của tôi đi.”
Nhạc Trạch Đàm ngẩn người, vội vàng nói: “Sao cậu và em gái tôi có thể xảy ra quan hệ được chứ, Nhạc Hạ Thu từng nhiều lần nói với tôi rằng mỗi lần cậu đụng vào nó thì muốn nôn, cô ta luôn oán trách với tôi, còn mắng cậu. . . Mắng cậu là đồ vô dụng.”
Lời này đám người lại xì xào.
Nhạc Trạch Đàm: “Có một lần cô ta nói tôi chế thuốc, sau đó cô ta không thành công, còn trách thuốc của tôi không đủ mạnh.”
“Nói bậy.” Stevens trầm giọng nói: “Anh nói cho tôi biết Hoắc Anh Tuấn đã mua chuộc anh thế nào để anh hãm hại em gái mình.”
Nhạc Hạ Thu khóc thút thít nói: “Anh, chúng ta là người một nhà mà.”
Cô ta muốn ra hiệu với Nhạc Trạch Đàm, tiền của cô ta cũng là tiền của anh ta, hi vọng Nhạc Trạch Đàm có thể hoàn toàn tỉnh ngộ.
Nhưng Nhạc Trạch Đàm đã sớm hận chết cô ta, làm gì còn tin cô ta: “Lúc Hoắc Anh Tuấn và cô qua lại, cô còn luôn xúi giục tôi nói bóng nói gió với Hoắc Anh Tuấn, để Hoắc Anh Tuấn đưa cô về biệt thự, mua túi xách hàng hiệu, năm đó lúc Hoắc Anh Tuấn và Khương Tuyết Nhu chưa ly hôn thì cô luôn luôn giả vờ mình bị thương để lừa Hoắc Anh Tuấn, làm cho Khương Tuyết Nhu hiểu lầm, khi vợ chồng bọn họ cãi nhau thì cô nhân cơ hội xen vào.”
Nhạc Hạ Thu tức hổn hển: “Đây không phải là sự thật.”
Nhạc Trạch Đàm cười lạnh: “Đây là sự thật, mỗi lần cô bị thương rất nhẹ nhưng bảo tôi nói quá lên ở trước mặt Hoắc Anh Tuấn.”