Quý Tử Uyên đóng cửa xe, nhìn đồng hồ, “Nhạc Hạ Thu mất tích cả đêm, Tống Dung Đức sẽ rất lo lắng, bây giờ là bảy giờ ba mươi phút sáng, tôi đoán chừng chưa đầy một giờ đồng hồ nữa anh ấy sẽ tìm ra chỗ của Nguyễn Nhan.”
Lâm Minh Kiều nghe được cảm thấy hồi hộp, ” Anh ấy quan tâm Nhạc Hạ Thu như vậy nếu Nhạc Hạ Thu xảy ra chuyện gì . . . .”
“Tôi đoán Nguyễn Nhan sẽ xong đời.” Quý Tử Uyên cầm lấy tay cô, giọng nói nhỏ nhẹ, “Suốt cả một buổi tối, chắc Nguyễn Nhan đã làm rất nhiều chuyện. Nhạc Hạ Thu tuyệt đối không thể bình an được. Lúc này chỉ có cô nhận tội thay cô ấy thì Nguyễn Nhan mới có thể bình an vô sự.”
Lâm Minh Kiều kinh ngạc trầm mặc, nhưng rất nhanh trong sự sợ hãi cô cũng lấy lại được sự bình tĩnh.
Quý Tử Uyên nói: “Thứ nhất là cô có động cơ, thứ hai là cô có đứa con của Tống Dung Đức. Vì thế anh ấy sẽ không thể tống cô vào tù. Với lại sau lưng cô có Tống Thanh Duệ, anh ấy là người nhà nên sẽ giúp cô ra khỏi đó.”
Lâm Minh Kiều đầu óc rối tung giật tóc của mình: “Quý Thiếu, anh đề cao tôi quá rồi, tôi đoán chừng nếu Nhạc Hạ Thu mất đi một sợi tóc thì Tống Dung Đức sẽ không chịu được, đoán chừng anh ấy sẽ giết tôi.”
“Sẽ không đâu, tôi là bạn anh ấy, coi như cũng hiểu rõ anh ấy, anh ấy cũng thích cô, chỉ có điều Nhạc Hạ Thu có nhiều thủ đoạn hơn, với lại cô ấy cũng có vị trí đặc biệt trong lòng anh ấy.”
Quý Tử Uyên vặn cái bật lửa, thấy môi Lâm Minh Kiều run rẩy, trong lòng thoáng bối rối, nên anh bình tĩnh nói: ” Cô xem lại bản thân mình đi, tôi không ép cô. Lúc này tôi không liên lạc được với Nguyễn Nhan, nếu tôi liên lạc với cô ấy sớm hơn thì tôi sẽ để cô ấy trốn đi trước. Nhưng Tống Dung Đức không tìm được người bắt cóc Nhạc Hạ Thu, anh ấy sẽ tiếp tục điều tra. Tôi có thể tìm được Nguyễn Nhan, thì đối với Dung Đức chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nếu cô xuất hiện, thay thế chuyện này thì anh ấy sẽ không hoài nghi và cũng sẽ không tiếp tục điều tra. Chỉ là trong lòng cô, Nguyễn Nhan có quan trọng hay không thôi.”
Nó có đáng hay không . . . .
Lâm Minh Kiều đầu óc tê dại, cô và Nguyễn Nhan quen biết chưa được bao lâu. Nhưng thực sự cô ấy là một người bạn bè tốt với lại cô ấy cũng là vì Nhạc Tiếu Nhi nên mới làm như thế này.
Về tình và về lý thì cô ấy đều nên giúp đỡ.
“Đương nhiên là tôi tự nguyện giúp cô ấy chuyện này. . . .” Lâm Minh Kiều đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Quý Tử Uyên, ” Nhưng mà Quý Thiếu, thực tế chỉ cần anh ra tay, anh có thể bảo vệ được Nguyễn Nhan.”
“Tôi có thể bảo vệ được, nhưng hiện tại trong lòng tôi thì Nguyễn Nhan không đáng giá đến mức tôi phải cạch mặt Dung Đức.” Quý Tử Uyên nhún vai, một khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ trìu mến, “Chuyện này về sau sẽ rất phiền phức.”
“Tôi hiểu rồi, Quý Thiếu vẫn luôn yêu bản thân mình hơn. Doanh nhân vẫn luôn là thương nhân, sợ nhất mình bị thiệt thòi.” Lâm Minh Kiều trong lòng tức giận, Quý Tử Uyên đoán chừng cũng chỉ muốn ngủ với Nguyễn Nhan, người đàn ông này rất ích kỷ. Hôm nay cô có thể nói cho cô ấy biết và cô ấy nên chấp nhận sự thật này.
Quý Tử Uyên không câu nệ mà nói, “Tùy cô, nếu cô đồng ý, tôi sẽ đưa cô đi. Thật sự chuyện này đối với cô cũng tốt, sau chuyện này Tống Dung Đức chắc chắn sẽ ly hôn cô.”
“. . . Tốt.” Lâm Minh Kiều gật đầu, bất luận có như thế nào đi nữa cô cũng không thể để Nguyễn Nhan xảy ra chuyện gì, ” Anh đưa tôi tới đó đi, anh biết Nguyễn Nhan bây giờ đang ở đâu sao?”
“Đại khái thì biết địa chỉ, nhưng chờ thuộc hạ điều tra địa điểm cụ thể. Ta hãy đến đó trước, không nên để Tống Dung Đức đến đó trước chúng ta.”
Quý Tử Uyên khởi động xe, chân đạp và phóng nhanh.
Trên đường đi, thuộc hạ của anh ấy đã tìm ra nhà máy đáng nghi.
Đồng thời, người bên bệnh viện cũng thông báo, “Quý Thiếu, Tống Thiếu đã tra ra được chiếc xe tối hôm qua chở Nhạc Hạ Thu đi. Chắc đang đi tới chỗ anh, tôi đoán không bao lâu nữa sẽ tới đó.”
“Ừm.”
Quý Tử Uyên trực tiếp đạp chân ga tăng nhanh tốc độ.
Lâm Minh Kiều lo lắng, không thể ngăn cản, chỉ biết lấy tay nắm chặt trần xe, cổ họng thì nói ú ớ.
Cô không thể nhìn ra, Quý Tử Uyên bên ngoài thì nhã nhặn mà bên trong thì lái xe như điên cuồng, hơn nữa nhìn thân thể anh ấy mạnh mẽ, nếu nói trước kia anh ấy là một tay đua thì chắc là cô sẽ tin.
. . .
Bên trong nhà máy.