“Oa, một mình Lâm lão sư không thể ăn hết, có cần chúng ta giúp không.” Một vài đồng nghiệp lập tức nở nụ cười bước tới, “Chỉ là lúc sáng ăn ít thôi.”
Sau khi mở mấy túi đồ ăn ra, Lâm Minh Kiều không biết phải nói gì.
Có rất nhiều món, có bánh bao nhân thịt cua, càng gió, xôi gà, cháo bò, mai cua, bột chiên xù, hoành thánh.
“Oa, Lâm lão sư, bạn trai cô đối xử với cô rất tốt.” Một nữ đồng nghiệp bên cạnh luôn khẳng định Tống Thanh Duệ là bạn trai của cô, cho dù Lâm Minh Kiều giải thích nhiều lần vẫn không tin.
“Ừm, tuyệt quá, mấy món điểm tâm này rất khó mua, đặc biệt là bánh bao nhân thịt cua ở cửa hàng của họ, đó là đặc sản.”
“Lâm lão sư, cô đúng là thật hạnh phúc nha.”
Một bên Lâm lão sư: “…”
Tuy rằng Tống Thanh Duệ không phải bạn trai, nhưng lại bị thổi phồng lên, nhiều người ghen tị, cô cũng được thơm lây.
Cô ấy nhìn có vẻ rất hợp khẩu vị, cô vừa ăn bánh bao vừa gửi Wechat cho Tống Thanh Duệ: [Sao cậu mua nhiều như vậy, giống như mua cho heo ăn vậy, muốn tôi béo sao.]
Tống Thanh Duệ: 【Bởi vì tôi biết chị không phải người dễ dàng bị mua chuộc bởi một ít đồ ăn.】
Lâm Minh Kiều: 【…】
Tống Thanh Duệ: [thôi, đừng giận, buổi sáng tâm trạng tôi không tốt.]
Lâm Minh Kiều đỏ mặt: [Là ai khiến tâm trạng cậu không tốt, Hạ Uyển hay là người đàn ông cậu ôm đêm đó.]
Tống Thanh Duệ: [Này, Hạ Uyển có thể so với chị sao, người đàn ông kia cũng không thể so với chị.]
Lâm Minh Kiều: 【Khinh bỉ, tôi không tin cậu.】
Tống Thanh Duệ: 【Minh Kiều, tôi sẽ trả lời vấn đề buổi sáng mà chị đã hỏi tôi, kỳ thật thì tôi có thể dựa vào cha mẹ để đi đường tắt, nhưng tôi không muốn hy sinh tình cảm của mình. Đời người rất dài, tôi hy vọng rằng người đi cùng tôi đến già là người tôi yêu thích nhất. Tôi biết sự nghiệp của tôi sẽ gặp phải những khó khăn nhưng điều đó không quan trọng, tôi sẽ cố gắng nỗ lực phấn đấu mười năm hay hai mươi năm cũng được. Kể cả khi tôi không thể đạt được vị trí mà người khác mong đợi thì tôi cũng không buồn. Cuộc sống có rất nhiều điều thú vị, tôi không muốn giống như cha, sau này khi tôi kết hôn thì tôi sẽ cưới người mà mình yêu, chị hiểu điều đó chứ.】
Lâm Minh Kiều sững sờ.
Cô hiểu điều đó, chỉ là cô không ngờ Tống Thanh Duệ là người đặt tình yêu lên trên sự nghiệp.
Một người nhất định trong lòng là rất yêu nên mới có thể đưa ra quyết định như vậy.
Một hồi lâu, cô nói: 【Tôi hiểu rồi, cậu rất thích người đàn ông kia, vì anh ấy, cậu có thể làm bất cứ điều gì.】
Cô cũng không hiểu được, sao cô lại có chút ghen tị với người đàn ông kia chứ, làm Tống Thanh Duệ mê muội không chịu thức tỉnh.
Tống Thanh Duệ: [Lâm Minh Kiều, chị là heo sao]
Lâm Minh Kiều: 【Tống Thanh Duệ, cậu muốn chết sao, cậu nguyền rủa ai vậy, cậu có tin là tôi sẽ không quan tâm cậu nữa hay không.】
Tống Thanh Duệ vẻ mặt khóc đi tới.
Lâm Minh Kiều cười: [Được rồi, tối nay anh trai tôi muốn mời cậu đi ăn tối, để cảm ơn lần trước cậu đã giúp đỡ, cậu có rảnh không?]
Tống Thanh Duệ: 【chị có đi không, nếu chị đi, tôi nhất định sẽ sắp xếp đến đó】
Lâm Minh Kiều: 【Cho tôi chút mặt mũi được không】
Tống Thanh Duệ: 【Chị thật đáng yêu, có thể làm sinh động bầu không khí, anh trai của chị rất ít nói, tôi e rằng sẽ cảm thấy rất ngột ngạt khi ăn một bữa cơm.】
Lâm Minh Kiều bật cười.
Đi ăn với anh cô quả thực có thể sẽ là như vậy.
“Lâm lão sư, cô cùng bạn trai tán gẫu chuyện gì mà cười nhiều như vậy.” Đồng nghiệp ở một bên hẹp hòi nói.
Cười nhiều.
Lâm Minh Kiều cả người không tốt, ánh mắt của đồng nghiệp cũng không tốt lắm đúng không.
Buổi tối, Lâm Minh Sâm chở cô đến nhà hàng khách sạn năm sao dùng bữa tối.
Hai anh em tiến vào ngồi chưa được bao lâu, cánh cửa nặng nề bị đẩy ra, Tống Thanh Duệ bước vào trước, phía sau anh là một người phụ nữ mặc áo khoác len màu xanh lam, người phụ nữ đó có dáng vẻ lạnh lùng tao nhã, khí chất, trên tay cầm một cái túi xách, ánh mắt rất sắc sảo, tinh tế.