“Ha, tôi không phải là thùng rác.” Lâm Minh Kiều không ngừng châm chọc.
Tống Thanh Duệ cười duyên, “Tôi biết cô sẽ không quay lại với anh ấy, tôi vẫn muốn nói một câu, nếu như anh ấy thật sự tới quấy rầy cô thì tôi sẽ không chút do dự mà bảo vệ quyền lợi của bạn gái.”
Trong gió chiều, giọng nói nhẹ nhàng và độc đoán của người đàn ông truyền vào ốc tai.
Lâm Minh Kiều đưa con mắt trong veo đầy quyến rũ về phía anh.
Tống Thanh Duệ lồng ngực nóng bừng, anh thật muốn bắt cóc cô vào nhà anh ở.
Tuy nhiên, ở đây không phù hợp, và anh ấy chỉ có thể tiếp tục chịu đựng nó.
Chỉ là trong lòng anh đã có sẵn kế hoạch cũng không muốn tiếp tục lén lút như thế này.
Lâm Minh Kiều không rõ Tống Thanh Duệ đang suy nghĩ gì.
Chỉ là hôm sau đến công ty, ngay lập tức đến phòng làm việc của Khương Tuyết Nhu, “Buổi tối tớ sẽ chiêu đãi cậu, ăn mừng Nhạc Hạ Thu và tên căn bã kia cuối cùng cũng nhận được quả báo, đúng rồi, gọi cho Nguyễn Nhan nữa, chuyện lớn này cần phải uống một hai ly rượu ngon để chúc mừng.”
“Nhạc Hạ Thu làm nhiều chuyện xấu như vậy, giết dì Sầm Gia Hân nhưng chỉ bị hủy dung nhan, tàn phế, bị đàn ông ruồng bỏ, như vậy công bằng sao?” Khương Tuyết Nhu từ trên bàn làm việc ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp ẩn chứa vẻ lạnh lùng.
Lâm Minh Kiều sững sờ, “Đúng là …, vậy tiếp theo cậu định làm gì.”
“Tớ đã nhờ Cao Úc Trạch giúp Nhạc Hạ Thu tìm luật sư.” Khương Tuyết Nhu đột nhiên nở nụ cười.
Lâm Minh Kiều sững sờ, cô phát hiện không biết Tuyết Nhu đang suy nghĩ gì, “Có cần thiết không, bất kể vụ kiện như thế nào, Tống gia cũng sẽ không để cô ta thắng.”
“Không thắng được, nhưng có thể cắn Tống Dung Đức một cái thật mạnh.” Khương Tuyết Nhu ôm ngực dựa vào ghế da, “Cậu còn nhớ, lúc Hoắc Anh Tuấn và Nhạc Hạ Thu xảy ra kiện cáo, Tống Dung Đức như thế nào không, đứng ở bên cạnh Nhạc Hạ Thu, không ngừng thuyết phục Hoắc Anh Tuấn bỏ phí chia tay trên trời, nhưng chuyện rơi vào tay anh ta thì… coi như không nhất định thắng, tớ cũng phải cho anh ta nếm mùi một lần.”
“Cậu trả thù anh ta hay là Hoắc Anh Tuấn muốn trả thù anh ta?” Lâm Minh Kiều vui nhộn hỏi.
“Tớ muốn.” Khương Tuyết Nhu nhìn chị em tốt của mình, “Ai bảo anh ta bắt nạt cậu.”
Lâm Minh Kiều đột nhiên cảm động “moa moa”, chạy tới, ôm lấy chị em tốt của mình bất chấp, “Tuyết Nhu, tớ càng ngày càng thích cậu, sao cậu lại độc đoán như vậy, nếu cậu là đàn ông thì tớ nhất định yêu cậu.”
“Này, nếu tớ là đàn ông thì không liên quan gì đến Hoắc Anh Tuấn cả.” Khương Tuyết Nhu bóp nhẹ gương mặt cô, “Rốt cuộc trong lúc bất lực nhất của cuộc đời, chính cậu là người đã đồng hành và giúp đỡ tớ, cậu đã chăm sóc Tiểu Khê và Lãnh Lãnh, tớ sẽ không bao giờ quên.”
“Tuyết Nhu, em để quên điện thoại trên xe.”
Cửa phòng làm việc bị mở ra bất ngờ, Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy cảnh tượng bên trong, sắc mặt đen lại, “Khương Tuyết Nhu, Lâm Minh Kiều, hai người đang làm gì vậy?”
Tiếng nghiến răng lộ ra từ đôi môi mỏng.
Hoắc Anh Tuấn sải bước kéo Lâm Minh Kiều đang ôm Khương Tuyết Nhu ra.
Nếu không phải tối hôm qua anh đến gặp Khương Tuyết Nhu và không biết gần đây Lâm Minh Kiều đang hẹn hò với Tống Thanh Duệ anh sẽ tự hỏi không biết xu hướng tình dục của hai người phụ nữ có thay đổi hay không.