“…”
Tống Dung Đức im lặng, đồng nghĩa với thừa nhận.
“Vậy sao anh không tự trách bản thân mình, anh còn chưa ly hôn mà đã ngủ với cô ta, đã thế cô ta còn có thai.” Lâm Minh Kiều cười khàn khàn, giọng mỉa mai, “Tống Dung Đức, đứa nhỏ đó chính là kết quả mà anh đã lừa dối trong cuộc hôn nhân này. Tôi không yêu cầu anh phải thích tôi, nhưng ít nhất anh cũng cảm thấy có chút áy náy với tôi. Trái tim của anh lạnh lùng đến vậy sao? ”
“Hôm đó tôi say rượu, tôi chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ lừa gạt cô.” Tống Dung Đức cáu kỉnh nói, “Tóm lại, cô bắt cóc cô ấy, cô tước đi quyền làm mẹ của cô ấy. Cô còn khỏe mạnh, sau này có thể sinh con, cô có thể gặp Nguyệt Nguyệt bất cứ lúc nào. Lâm Minh Kiều, cô đã làm hủy dung nhan cô ấy, cô còn biến cô ấy thành người tàn phế. Cô có thể có chút nhân tính được không. ”
“Tôi không có nhân tính.”
Lâm Minh Kiều cười đến hai mắt đỏ hoe. “Đứa nhỏ là tôi mang thai chín tháng mười ngày sinh ra anh muốn đưa con bé đi thì hãy bước qua xác của tôi.”
“Nếu cô không đồng ý với tôi, tôi chỉ có thể gọi cảnh sát và tố cáo vụ cô đã bắt cóc. Cho dù chú tôi muốn bảo vệ cô, nhưng nếu có chứng cứ rõ ràng thì ông ấy cũng không thể vì tình thân mà bao che. Tự mình suy nghĩ đi, nếu cô vào tù rồi đứa nhỏ cũng thuộc về người cha này. ”
Tống Dung Đức ánh mắt không có một chút tình cảm gì, ” Khi đứa nhỏ lớn lên tôi cũng sẽ rời khỏi Tống gia và cùng Nhạc Hạ Thu đi ra nước ngoài định cư.”
Lâm Minh Kiều lần này thật sự không kiềm chế được.
Khi kích động cô ấy ngồi dậy và dùng gối đánh anh ấy.
Khương Tuyết Nhu thấy vậy, lập tức ngăn cô lại.
“ Tuyết Nhu, đừng ngăn cản tớ.” Lâm Minh Kiều tuyệt vọng kêu lên, “Nguyệt Nguyệt là máu thịt của tớ, tớ làm sao có thể để cho Nhạc Hạ Thu người phụ nữ hung ác đó là mẹ của con bé. Anh muốn giết tôi, cùng lắm thì thì tôi sẽ sống chết với anh.”
Tống Dung Đức nhìn thấy người phụ nữ trước mặt mình đang khóc rưng rưng, trái tim đau nhói nhưng nghĩ đến Hạ Thu, anh lại nhẫn nhịn, “Nhạc Hạ Thu sẽ đối xử tốt với đứa nhỏ và thuê bảo mẫu chăm sóc tốt con bé. Cô ấy đã bị liệt suy cho cùng thì chỉ có thể biết đứng nhìn đứa nhỏ mà thôi. Hơn nữa cô mới là người hung ác, Nguyệt Nguyệt đi theo cô, tôi sợ con bé sẽ học theo cô tính xấu. ”
“Đủ rồi, đừng nói nữa.” Khương Tuyết Nhu nhanh chóng bình tĩnh lại, “Vì tất cả mọi người đều không đồng ý cho nên những thỏa thuận ngày hôm nay không thể ký được. Người đâu, đưa Tống Dung Đức ra ngoài.”
Nhân viên bảo vệ ở cửa lập tức bước vào.
“Cho cô ba ngày để suy nghĩ.” Tống Dung Đức nhìn Lâm Minh Kiều chằm chằm, xoay người rời đi.
Lâm Minh Kiều không bình tĩnh được, xương sườn lại càng đau, cuối cùng phải gọi bác sĩ.
Chẳng mấy chốc, Tống Thanh Duệ cũng nhận được tin nhắn, vội vàng chạy tới ngay lập tức.
Lâm Minh Kiều đã bình tĩnh lại, nằm trên giường bệnh, nước mắt chảy dài.
” Tuyết Nhu, không phải chú Thương của cậu ở vịnh Niah có rất nhiều sát thủ sao? Tớ bỏ tiền ra thuê người giết Tống Dung Đức cho dù tốn bao nhiêu tiền đi nữa, tớ cũng muốn anh ta chết.”
Ngay lúc đó, Lâm Minh Kiều trong mắt hiện lên sự căm hận.
Khương Tuyết Nhu thở dài, hai người từng yêu nhau cuối cùng lại biến thành như thế này, muốn đối phương của mình chết.
Cô và Hoắc Anh Tuấn cũng đã chia tay bao lần nhưng cũng không đi đến tình cảnh tồi tệ như thế này.
Chẳng trách người ta thường nói rằng hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, đôi khi họ nói đúng.
“Minh Kiều, đừng nói những điều ngớ ngẩn như vậy.” Đứng ở trước giường bệnh, vẻ mặt Tống Thanh Duệ vẫn luôn bình tĩnh như vậy, “Không phải tôi đã cảnh báo chị trước rồi sao, anh Dung Đức sẽ tới gặp chị để nói về chuyện giành quyền nuôi con. Tôi tưởng chị đã chuẩn bị tâm lý rồi, hẳn là chị đã tin lời tôi nói . ”