Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Thanh Duệ hỏi ngược lại.

Lâm Minh Kiều liếc trừng anh một cái, “Tống Thanh Duệ, cậu cũng quá nhiều mưu mô.”

“Cả đời tôi đều bày mưu tính kế vì chị,” Tống Thanh Duệ cười nhạt, “Minh Kiều, chị suy nghĩ đi, vì chị mà cả thế giới đều cho rằng tôi thích đàn ông, tôi một chút hình tượng cũng không có.”

“Cậu nói dối.”

Lâm Minh Kiều lẩm bẩm, đột nhiên bị người không ngờ tới lại tỏ tình như vậy, cô hoàn toàn ngẩn ra, thậm chí không biết phải làm sao, không biết nên làm như thế nào cho phải, “Xem như những gì cậu nói là sự thật nhưng chúng ta căn bản không thể nào…”

“Sao không thể, chị cũng đã ly hôn, chúng ta không có chung huyết thống,” Tống Thanh Duệ ngoan cố thuyết phục cô.

“Vậy thì tôi không thích cậu.” Lâm Minh Kiều vừa nghĩ đã thấy quá nực cười, không đành lòng.

“Chị không thích tôi?” Tống Thanh Duệ không những không buồn, ngược lại còn cười, “Minh Kiều, hãy tự hỏi lòng mình, chị thật sự không thích tôi sao.”

“Tôi thực sự không.”

“Được, vậy tôi hỏi chị.” Tống Thanh Duệ đưa một ngón tay lên môi cô, không cho cô nói tiếp, “Hôm đó tôi bế đứa nhỏ làm cho Hạ Uyển vui vẻ, chị tức giận, chỉ đơn giản là chị không muốn để Hạ Uyển ôm đưa bé nên chị mới tức giận hay là vì thấy tôi lợi dụng Nguyệt Nguyệt để làm cô ấy vui nên chị mới tức giận, tối hôm đó cả khuôn mặt chị đều hiện lên vẻ ghen tị.”

Như lá sung bị xé toạc, Lâm Minh Kiều phát cáu, “Cậu mới ghen tị, tôi không thích cậu thì làm sao mà có thể ghen tị.”

“Vậy thì gần đây tôi đối xử với Hạ Uyển rất tốt. Tôi thường hẹn hò ăn tối với cô ấy, trong lòng chị có thấy không vui không.”

“Không có.”

Lâm Minh Kiều không thể nghe anh nói nữa, cô sẽ phát điên mất.

Tống Thanh Duệ nhìn bộ dạng kích động của cô, một đôi mắt trong veo tràn ra sự cưng chiều và bao dung, “Minh Kiều, thật ra tôi và Hạ Uyển không có gì cả, chúng tôi cũng không có hẹn hò, những ngày này tôi thường xuyên bên cạnh cô ấy vì, một là để đối phó với cha mẹ tôi, hai là để chị biết rõ tình cảm của mình dành cho tôi, Hạ Uyển cũng không thích tôi, chúng tôi quen nhau nhiều năm, thật ra vẫn thường xuyên bí mật liên lạc với nhau. Cô ấy nói chuyện khi ở nước ngoài có quen một người bạn trai rất lâu, có điều là cha mẹ cô ấy không ủng hộ cho lắm.”

Lâm Minh Kiều đã sai.

Thì ra anh và Hạ Uyển không có gì.

Không hiểu sao dạo này hòn đá đè nén trong lòng khiến cô rất khó chịu dường như đã được gỡ bỏ, tâm trạng cũng không cáu gắt như vậy nữa.

“Tống Thanh Duệ, cậu nói dối.”

Cô nhìn anh chằm chằm với đôi mắt tràn đầy nước mắt, “Nhưng cha nuôi và mẹ nuôi đều đang muốn trang trí căn phòng cưới cho hai người.”

“Tôi và Hạ Uyển không thể nào mà ở phòng cưới đó được. Sau Tết Nguyên đán, chúng tôi sẽ nói rõ với cha mẹ hai bên, về phần căn phòng mới do Phủ tổng thống trang trí, điều mà tôi mong muốn là chị có thể vào đó sống.”

Nói xong, Tống Thanh Duệ mạnh dạn hôn lên môi cô.

Mặt Lâm Minh Kiều đỏ bừng, vội vàng đẩy anh ra, “Sẽ không phải là tôi, tôi đã ly hôn, đã có con rồi, Tống Thanh Duệ, cậu hãy dừng cái suy nghĩ đó lại, sau này cậu sẽ gặp người con gái tốt hơn, cô ấy có thể đưa sự nghiệp của cậu lên một tầm cao mới.”

Chương 2167

“Sự nghiệp của tôi xưa nay chưa bao giờ phải phụ thuộc vào bất kỳ người phụ nữ nào.”

Tống Thanh Duệ cười nắm tay cô, “Minh Kiều, tôi nhớ chị đã từng nói với tôi, người bên ngoài nói tôi có thể sẽ trở thành vị tổng thống trẻ tuổi nhất, nhưng tôi thật sự chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Tôi không giống cha và ông nội luôn có tham vọng. Đối với tôi chỉ cần có một công việc ổn định, một ngôi nhà, một chiếc xe hơi và có thể nuôi sống được người yêu và các con của mình một cách đầy đủ là được rồi.”

“Cậu nghĩ đơn giản quá, cậu sinh ra ở Tống gia, rất nhiều chuyện tự mình không thể quyết định,” Lâm Minh Kiều cố chấp nói, “Những lời này là cậu đã từng nói với tôi, giống như chị Quân Nguyệt, chị ấy không phải là ví dụ tốt nhất sao.”

“Không phải là bây giờ chị Quân Nguyệt đang bắt đầu theo đuổi hạnh phúc của mình sao.”

Tống Thanh Duệ sờ sờ tóc của cô, “Minh Kiều, tôi không giống như là chị Quân Nguyệt, lúc đó tôi cũng không có nắm chắc, cũng không có nói chuyện này với chị, bởi vì tôi cảm thấy về chuyện tình cảm chị đã bị tổn thương mấy lần, cho nên tôi mới cẩn thận hơn. Tôi không chỉ đơn thuần là muốn có được chị mà là muốn đối xử tốt với chị, cưới chị để chị chính thức làm vợ của tôi.”

Lâm Minh Kiều sững sờ.

Chúa ơi, cô vừa nghe anh nói thích cô, sau đó lại nghe anh nói muốn cưới cô.

Nó không phải là một chiếc máy bay, nó là một tên lửa.

“Sao vậy, ngây ngốc rồi sao?” Tống Thanh Duệ nhìn bộ dạng ngây ngô, ngốc nghếch của cô, không khỏi cười nhéo nhéo cái má nhỏ của cô.

Lâm Minh Kiều né tránh, mặt đỏ bừng và hoảng sợ nói.

Cô thừa nhận rằng cô cảm động trước những gì Tống Thanh Duệ nói.

Nhưng chỉ một chút thôi.

Cô biết quá rõ rằng một khi cô gật đầu có nghĩa là cô sẽ phải đối mặt với những gì trong tương lai.

Đó là điều mà cô không bao giờ dám nghĩ tới.

Cô không muốn dính líu tới Tống gia một lần nữa, và cô không có lòng tin với bản thân và mối quan hệ của mình như trước đây.

Tống Thanh Duệ rất đẹp trai, nhưng là cô không dám trèo cao.

Bởi vì anh ấy có một thân phận hiển hách và một tương lai đầy hứa hẹn còn cô thì đã ly hôn và có con.

Chồng cũ cũng là anh họ của anh ấy.

“Đừng nói nữa, dù sao đối với tôi thật nực cười, cuối cùng tôi cũng vất vả lắm mới rời khỏi Tống gia, tôi không muốn bước vào đó nữa.”

Lâm Minh Kiều lại đẩy mạnh anh một cái, cô sợ mình nghe xong sẽ bị dao động.

Cô ấy thực sự vẫn còn trẻ, nhưng cô ấy đã bị cuộc sống tra tấn nên đã mất đi can đảm để nhìn nhận lại mọi thứ.

“Minh Kiều, đừng né tránh tôi.”

Tống Thanh Duệ nắm chặt vai cô, ấn cô vào tủ.

Giọng nói nhẹ nhàng của Lâm Minh Kiều chưa tràn ra khỏi cổ họng, đôi môi đã bị hắn chặn chặt, xông vào, trước đây phong thái dịu dàng đã biến mất mà thay vào đó là một con người độc đoán và không ngừng phô trương quyền lực.

Bên ngoài có rất nhiều người và cửa vẫn chưa khóa.

Lâm Minh Kiều sợ đến mức đẩy anh ra, đánh anh một cái, thậm chí còn cắn anh đến há hốc mồm.

“Cắn đi.” Tống Thanh Duệ cười thầm, “Dù sao thì trong phòng nãy cũng chỉ là hai người chúng ta, lúc vào thì môi còn nguyên vẹn, lúc đi ra thì bị rách môi, cho dù dùng đầu ngón chân thì mọi người cũng nghĩ ra là ai đã cắn.”

Lâm Minh Kiều tức giận mở to mắt, bất giác cắn câu.

Thật là kinh tởm, tại sao từ trước đến giờ cô không thấy anh ấy ghê tởm như vậy.

“Cậu … không biết xấu hổ…”

Khi bị anh hôn, cô lẩm bẩm vài từ trong cổ họng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK