Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi mọi người đến nhà hàng, Khương Tuyết Nhu và hai cô gái kia đi phía trước, cuối cùng Tống Dung Đức có cơ hội giữ Hoắc Anh Tuấn lại: “Anh Tuấn, cậu quá đáng lắm, sau khi cậu và Khương Tuyết Nhu tái hợp thì tôi và Tử Uyên chỉ là hai cây cỏ có cũng được mà không có cũng không sao đúng không.”

“Cậu biết thì tốt, nếu cậu muốn tình bạn của chúng ta có thể tiếp tục thì đừng đắc tội với vợ tôi.” Hoắc Anh Tuấn nói nghiêm túc: “Nếu cô ấy nói tôi đừng đi quá gần cậu thì tôi cũng sẽ nghe theo.”( haha để vợ lên đầu là trường sinh bất tử)

“Cậu quên lần trước tôi đã nói, trước kia tôi nghĩ đến cảm nhận của các cậu, đổi lại việc vợ chồng tôi chia tay.”

Hoắc Anh Tuấn buồn rầu vỗ vai anh ta: “Tôi sống hơn ba mươi tuổi mới hiểu được, mong ước duy nhất là một gia đình trọn vẹn, mỗi ngày tôi tan làm về nhà nhìn thấy hai đứa con đáng yêu, vợ xinh đẹp như hoa, đó mới là cuộc sống tươi đẹp nhất.”

Tống Dung Đức giật mình, trước kia anh ta cũng ảo tưởng mình và Nhạc Hạ Thu sẽ có cuộc sống như vậy, sau đó anh ta bị dội một chậu nước lạnh.

“Cậu không hiểu được tâm trạng này.” Hoắc Anh Tuấn nói xong thì nhanh chân đuổi theo Khương Tuyết Nhu.

Tống Dung Đức cảm thấy khó chịu, có con thì giỏi lắm à, có vợ thì giỏi lắm sao, anh ta cũng có con mà.

Anh ta nhìn bóng lưng của Lâm Minh Kiều thì thấy cô ấy kéo tay Nguyễn Nhan đi ở phía trước, không thèm nhìn anh ta một cái.

. . .

Nhân viên phục vụ đưa bọn họ đến phòng bao tốt nhất, bên trong trang trí theo phong cách Nhật, lúc ăn cơm phải cởi giày, trong phòng còn có một ban công, có thể nhìn thấy biển bên ngoài.

Bàn trong phòng là hình chữ nhật, một bên có thể ngồi ba người.

Hoắc Anh Tuấn và Khương Tuyết Nhu tự nhiên ngồi một bên, bên cạnh trống một chỗ.

Lâm Minh Kiều và Nguyễn Nhan ngồi đối diện, Tống Dung Đức liếc nhìn hai bên, cuối cùng chọn chỗ trống bên cạnh Lâm Minh Kiều.

“Ai cho anh ngồi ở đây, anh ngồi bên cạnh Hoắc Anh Tuấn đi.” Lâm Minh Kiều chán ghét liếc anh ta một cái.

Tống Dung Đức cảm thấy khó chịu, nhưng anh ta biết mình không cải thiện quan hệ với Lâm Minh Kiều thì đừng nói không thể quay về nhà họ Tống, có lẽ sau này đứa bé cũng không nhận mình: “Minh Kiều, anh biết trước kia anh không tốt, anh xin lỗi em được không, chúng ta bỏ qua chuyện quá khứ đi.”

Hoắc Anh Tuấn nghe anh ta nói như thế thì muốn đập chết anh ta chứ đừng nói là Lâm Minh Kiều.

Anh ta xin lỗi nhẹ nhàng quá rồi, nếu anh nói ra những lời này thì Khương Tuyết Nhu chắc chắn sẽ xù lông, Lâm Minh Kiều và Khương Tuyết Nhu là bạn thân nên tính cách sẽ giống nhau.

Quả nhiên Lâm Minh Kiều đặt mạnh chén trà xuống, khuôn mặt xinh đẹp đầy tức giận: “Anh nói một câu bỏ qua thì bỏ qua à, nhưng anh làm cho cuộc sống của tôi hoàn toàn thay đổi, nếu không phải bởi vì đứa bé này, hiện tại tôi cũng có thể yêu đương tìm bạn trai, nếu lúc đó anh không kéo tôi đi phá thai thì tôi cũng sẽ không ngã xuống cầu thang, nếu đứa bé mất đi thì đời này tôi sẽ không thể mang thai được nữa, loại người như anh thật sự quá ích kỷ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK