Anh ấy quay đầu lại và ra lệnh, “Gọi cảnh sát, đỡ người phụ nữ này lên cho tôi và đưa cô ta đến đồn cảnh sát.”
Sau khi ra lệnh xong, anh vội vàng ôm Nhạc Hạ Thu bước ra ngoài.
Đi được mấy bước, anh quay đầu lại lạnh lùng nhìn Lâm Minh Kiều, “Tất cả chuyện này đều là tại em, em phạm pháp thì phải chịu trách nhiệm. Em nên cầu nguyện cho Nhạc Hạ Thu không chết. Nếu không tôi sẽ lấy mạng của em để trả thù cho cô ấy.”
Lần này, anh ấy thực sự bước đi.
Lâm Minh Kiều ngơ ngác đứng dậy. Chưa kịp đứng vững cô đã bị hai người hai bên trái phải nắm lấy cánh tay.
Cô bị đưa ra ngoài, mỗi một bước đi thì phần bụng bị Tống Dung Đức đá đau đến muốn ngất đi, nó rất đau, đến nỗi xương sườn cũng đau, sắc mặt cô tái nhợt, bước đi còn loạng choạng.
Những người đó không quan tâm cô ấy đau như thế nào, thấy cô ấy bước đi không dễ dàng liền kéo cô ấy về phía xe.
Đang định kéo lên xe thì một chiếc xe địa hình màu đen lao tới, Tống Thanh Duệ phóng ra khỏi xe.
Khoảnh khắc nhìn thấy cậu ấy, Lâm Minh Kiều như nhìn thấy ánh sáng, nước mắt lưng tròng.
Cậu ấy đã đến.
Gần đây cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mỗi khi cô tuyệt vọng nhất thì Tống Thanh Duệ bỗng nhiên xuất hiện từ trên trời rơi xuống giống như Tề Thiên Đại Thánh.
Ánh mắt Tống Thanh Duệ nhìn vào hai cánh tay của cô, khuôn mặt tuấn tú thường ngày nháy mắt đã biến mất. Ánh mắt u ám lạnh như thấu xương bước nhanh đến nói, “Thả cô ấy ra.”
Những người nắm giữ Lâm Minh Kiều đều là Tống Đường, bọn họ cũng biết Tống Thanh Duệ.
Nhìn nhau một lúc, người đàn ông vạm vỡ nhất trong số họ nói: “Thanh Duệ thiếu gia sợ là không được, Tống Thiếu bảo tôi đưa cô ấy đến đồn cảnh sát.”
Tống Thanh Duệ ánh mắt sắc bén nhìn sang, “Nhậm Lệ, anh là người Tống Đường, Tống gia vất vả đưa anh về để huấn luyện, anh cũng không thuộc về một mình Tống Dung Đức. Hôm nay tôi có thể biết nếu ông nội, chú và bọn họ đều ở đây cũng sẽ không cho anh đưa đi. Lâm Minh Kiều vẫn là người của Tống gia, là con gái nuôi của tổng thống.”
Nhậm Lệ trầm mặc không nói gì.
Ngược lại một tên thuộc hạ khác kiên quyết nói: “Nhưng cô ấy đã làm cho Nhạc Hạ Thu nửa sống nửa chết. Tống Thiếu rất tức giận. Nếu như để cô ấy đi, Tống Thiếu sẽ không tha cho chúng tôi…”
“Tống Gia có địa vị như ngày hôm nay, có phải là do Tống Dung Đức nâng đỡ không?.”
Tống Thanh Duệ lạnh lùng nhìn những người trước mặt này, “Tôi thừa nhận gần đây anh rất nghe lời Tống Dung Đức, hiện tại toàn bộ Tống Đường dường như chỉ là của một mình anh ấy. Nhưng tôi nhắc nhở anh, nếu không có cha của tôi thì Tống Đường sẽ không được như hôm nay giống như cá gặp nước. Tống gia chúng tôi khổ sở huấn luận các anh được như hôm nay, cuối cùng các anh lại trở thành người như vậy.”
“Hơn nữa, cho dù sau này có chia rẽ thì cũng sẽ không như hôm nay.”
Trước kia anh ấy hiền lành, nhưng khi tức giận, khí chất của anh ấy giống hệt Tống Nguyên, khiến cho người Tống Đường đều sợ hãi.
Tống Thanh Duệ vươn tay kéo Lâm Minh Kiều từ trong tay bọn họ vào lòng.
Lâm Minh Kiều thân thể loạng choạng, dựa lưng cũng không nổi, một khuôn mặt tuấn tú và một khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn chạm vào nhau đau đớn.
Tống Thanh Duệ bế cô lên, nhẹ nhàng đặt cô vào ghế phụ và thắt dây an toàn. Đối với những người của Tống Đường ở phía sau anh nói: “Chuyện này, anh không cần gọi cảnh sát, chuyện này dừng ở đây.”
Sau khi nói xong, anh ấy vào ghế lái xe, khởi động và đạp chân ga rồi rời đi.
Trong xe, Lâm Minh Kiều ôm bụng đau, khó chịu nói: “Cậu … gọi cho Hoắc Anh Tuấn được không, anh ấy và Tuyết Nhu … cũng ở đây.”
Tống Thanh Duệ nhíu mày liếc mắt nhìn cô và bấm điện thoại gọi cho Hoắc Anh Tuấn, “Anh đừng đến đây nữa, tôi đã đưa cô ấy đi rồi … Nhưng tôi nghĩ cô ấy cần phải đi bệnh viện … Không đi bệnh viện Quý thị mà là đi bệnh viện quân khu … “