“Này, không phải em cố ý gánh tội thay cho Nguyễn Nhan, khiến tôi hận em rồi mới ly hôn em sao. Lúc đầu còn tưởng rằng em thật tâm muốn bảo vệ bạn bè, nhưng bây giờ tôi mới hiểu lý do bảo vệ bạn bè chỉ là giả bộ mà thôi, cuối cùng là vì muốn ở bên Tống Thanh Duệ.”
Tống Dung Đức càng nói chuyện càng kích động, trong mắt hiện lên tia khát máu, “Vì sao ly hôn rồi em còn phải ngủ ở Phủ tổng thống, em vẫn muốn con gái tôi nhận Tống Thanh Duệ là cha phải không, Lâm Minh Kiều, tôi nói cho em biết, em nằm mơ đi.”
Lâm Minh Kiều sợ hãi, thực sự sợ hãi.
Cô ấy đã kết hôn với ai?
“Tống Dung Đức, tôi nói lại lần nữa, tôi không làm gì có lỗi với anh.”
Lâm Minh Kiều kích động nói ra tiếng lòng mình, “Tôi ở Phủ tổng thống là vì muốn né tránh anh, anh cho rằng tôi thay lòng đổi dạ nhanh sao, tôi nói cho anh biết, tôi không có thay lòng đổi dạ. Lúc tôi ở bên anh thì tôi cũng chỉ thích anh một chút, đúng rồi, lúc đó tôi cưới anh nhưng tôi không hề yêu anh chút nào, tôi muốn sống với anh vì muốn cho Nguyệt Nguyệt một mái ấm trọn vẹn.”
“Anh hiểu không.”
“Tôi chưa từng yêu anh, nên sau khi ly hôn, tôi sẽ yêu người khác, bởi vì tôi chưa bao giờ yêu anh.”
Đồng tử của Tống Dung Đức co rút kịch liệt, lồng ngực bị kích thích co rút mạnh, giống như sắp chết ngạt.
“Em nói cái gì?” Anh mở to mắt, tức giận xông lên.
“Tống Thiếu, bình tĩnh.”
Hai vệ sĩ nhanh chóng chặn anh ấy lại.
Tống Dung Đức bị hai vệ sĩ ngăn cản run rẩy nói với Lâm Minh Kiều: “Tôi đối với em tốt như vậy, vậy mà em lại nói không yêu tôi, em nói dối, sáng nào tôi cũng cố gắng làm cho em bất ngờ, em nói dối, em đã từng nói rằng em yêu tôi.”
“Tôi đã nói như vậy sao, tôi không nhớ.” Lâm Minh Kiều cũng bị kích động mà không để ý đến lý trí, “Dù có nói ra thì cũng chỉ vì nể mặt anh, khi đó tôi đã đồng ý là sẽ sống với anh thật tốt, hiện tại thì tôi rất hối hận, lúc trước một điểm thích cũng không nên, bởi vì anh không xứng, đừng nói mỗi ngày đều tạo cho tôi hạnh phúc, điều anh làm cho tôi hạnh phúc tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.”
“Tôi lần thứ nhất cho anh, tôi sinh con cho anh, sự hào phóng của anh dành cho mẹ con tôi sợ không bằng ngón tay út của Nhạc Hạ Thu.”
Lâm Minh Kiều mắng, “Anh trước nay chưa từng coi trọng tôi, vậy mà lại muốn tôi yêu anh, anh không biết xấu hổ sao.”
“Buông tôi ra, tôi sẽ dạy cho cô ấy một bài học, tôi yêu cô ấy rất nhiều, nhưng cô ấy lại chà đạp làm tổn thương tôi, Lâm Minh Kiều, tôi sẽ không buông tha cho em.” Tống Dung Đức nghe không nhịn được nữa và đừng sức đẩy mạnh vệ sĩ ra.
“Lâm tiểu thư, đi nhanh đi.”
Các vệ sĩ nắm lấy cánh tay của Tống Dung Đức hai bên trái phải, ngọn núi lửa của Tống Dung Đức đã sẵn sàng hoạt động.
“Các người cẩn thận.”
Lâm Minh Kiều trừng mắt nhìn Tống Dung Đức, xoay người bước đi.
Khi trở lại biệt thự Lâm gia, thân thể cô vẫn còn đang phát run vì tức giận.
“Sao hôm nay về sớm vậy.” Lâm Mẫu từ trong nhà bước ra.
Khi Lâm Minh Kiều xuống xe, vừa nhìn thấy cô, nước mắt chảy ròng ròng, “Mẹ……”
Cô ôm chặt lấy Lâm Mẫu mà khóc.
“Minh Kiều, con đã xảy ra chuyện gì, người nào bắt nạt con.” Lâm Mẫu hoảng sợ nói: “Người của Tống gia có quấy rầy con không?”
“Là Tống Dung Đức.” Lâm Minh Kiều căm hận lau nước mắt, “Anh ấy xém chút nữa tông xe con.”
Nói xong, cô đột nhiên cảm thấy khuỷu tay đau nhói, khi mở ống tay áo ra, cô thấy bên trong bị xước một mảng da lớn, rỉ ra máu.
“Ai gia.” Lâm Mẫu kêu lên, “Tên khốn Tống Dung Đức, mẹ kêu anh của con gọi cảnh sát.”