“Ừm.”
Tống Quân Nguyệt gật đầu, tròng mắt.
Lông mi thật dài tại xinh đẹp luyện trên mặt rơi xuống một tầng bóng tối nặng nề.
“Anh trai thật điên rồi.” Tống Hưng Thần tức giận nói, “Sao lại theo Chương bộ trưởng đối đầu với chú.”
Tống Vương Quý mặt mũi tràn đầy bi ai, ông là một người cha thất bại, không có giáo dục tốt con trai của mình, “Là lỗi của tôi, sau khi chuyện của Nhạc Hạ Thu bị bại lộ tôi nên dùng thủ đoạn cứng rắn đem nó đưa ra nước ngoài, tôi cho là nó chỉ là ngu ngốc, không nghĩ tới nó…”
Nói xong ông thở dài một hơi thật sâu.
Đôi mắt Chung Nghệ Vi thậm chí còn đỏ hoe, “Đứa nhỏ này, bị Nhạc Hạ Thu lừa gạt đến mức mất lí trí rồi, lần này nó thật sự không thể không ra nước ngoài, Quân Nguyệt, con nên thu xếp máy bay đưa nó ra nước ngoài ngay lập tức, không bao giờ quay lại nữa.
Tống Vương Quý cùng Tống Lão Gia không có ý kiến gì cũng ngầm thừa nhận đồng ý chuyện này.
Tống Quân Nguyệt ngồi trên ghế, ngón tay lơ đãng mài mài tay vịn, đôi mắt am hiểu sâu, “Sự việc đã đi đến nước này, đưa ra ngoài có thể xong việc sao?”
Đám người sững sờ.
Tống Lão Gia nghĩ nghĩ, nói: “Cũng đúng, lần này nó bôi nhọ thanh danh Phủ tổng thống, sau đó dễ dàng xuất ngoại, sẽ để cho người ngoài cảm thấy Phủ tổng thống có thể tùy ý khiêu khích, sao đó qua một đoạn thời gian, cháu cùng chú hai bên kia lên tiếng chào hỏi.”
Chuyện nghiêm trọng đến đâu tất cả mọi người đều chưa từng nghĩ tới, cho dù Tống Nguyên có tức giận đến đâu thì cũng là cháu ruột của mình.
Tống Quân Nguyệt thầm thở dài trong lòng, gia đình cô sống yên ổn quá lâu rồi, góc cạnh cũng nhẵn nhụi từ lâu rồi, “Ông nội, mọi chuyện đã đến mức này, ông nghĩ sao … chú hai sẽ để cho Dung Đức ra nước ngoài sao. Lần này Dung Đức là muốn phá hủy danh tiếng của chú, muốn kéo chú ấy rời khỏi vị trí của mình.”
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Tống Lão Gia liền rất khó coi.
Tống Vương Quý bất đắc dĩ nói: “cha biết, cha cũng rất phẫn nộ, thế nhưng dù sao cũng là con ruột của cha, cũng là em trai ruột của con, cũng không thể nhốt nó cả đời.”
“Cha, các người khả năng không hiểu rõ ràng, Dung Đức so với trong tưởng tượng của các người còn ác liệt gấp trăm lần.”
Tống Quân Nguyệt đứng dậy, “Chương bộ trưởng nói, Dung Đức xúi giục ông ấy tìm thế lực bên ngoài.”
“Cái gì?” Chung Nghệ Vi hung hăng giật nảy mình, “Cái này. . . Đây là không thể nào, hẳn là Chương bộ trưởng nói bậy.”
“Tại sao ông ấy lại muốn nói bậy.” Tống Quân Nguyệt trầm tĩnh hỏi, “Dung Đức đã là không còn giá trị lợi dụng, mà lại, Chương bộ trưởng mặc dù có dã tâm, nhưng là cũng có giới hạn, chưa từng cùng thế lực bên ngoài tiếp xúc qua, tất cả mọi người là người thông minh, bên trong có chuyện không quan trọng nhưng nếu đem người bên ngoài vào thì tính chất hoàn toàn thay đổi.”
Toàn bộ trong đại sảnh, tất cả mọi người trầm tĩnh, Tống Vương Quý thân thể đều đang run, vịn cái ghế mới miễn cưỡng ngồi vững vàng.
Tống Hưng Thần lẩm bẩm nói: “Thật đáng sợ, anh trai đây là muốn. . . .”
Phía sau không nói thêm được nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ.
Tống Quân Nguyệt lạnh lùng nói: “Từ khi anh ấy có lòng dạ này, càng không thể để anh ấy ra nước ngoài, hiện tại hận chú lại càng hận chúng ta, mấy chục năm nay lớn lên ở Tống gia, cũng tiến vào Tập đoàn Tống thị cũng tham gia phát triển dự án năng lượng, nếu như truyền ra một số bí mật trong tay, hậu quả tôi không cần nói chắc mọi người cũng biết.”
Sau khi dứt lời, đám người đều hít một hơi thật sâu.
Tất cả mọi người không phải đồ đần, nếu nghĩ đến hậu quả, thì không ai trong số họ có thể gánh chịu nổi.