Đây là bản dịch của web nhayhȯ. čom. Để tránh nạn copy, mong bạn có thể truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ đúng nhóm dịch nhé nhé.
Đọc nhanh hơn 1800 chương ở nhóm kín TẠI ĐÂY
“Sau khi Triệu Hồng đến nhà Nguyễn Nhan, phát hiện cô ấy ở trong nhà đang phát sốt, hôn mê bất tỉnh, quần áo đầu tóc ướt đẫm.” Đỗ Tuyên thở dài, “Bây giờ đang đưa đi bệnh viện, cũng may là không sao cả, tôi phải tạm ngừng tất cả các hoạt động của tuần này, ước tính thiệt hại lên đến mấy ngàn vạn.”
Quý Tử Uyên im lặng một hồi rồi nói: “Tôi vừa nhìn thấy cô ấy say rượu, muốn làm cho cô ấy tỉnh táo lại nên đã đè đầu cô ấy vào trong chậu rửa mặt.”
“Anh trai, tôi thực sự phục anh luôn.”
Đỗ Tuyên suýt chút nữa muốn mắng “cái loz gì vậy,” Mặc dù biết Quý Tử Uyên rất tàn nhẫn, nhưng ít ra đối với phụ nữ thì anh ấy chỉ có thể dùng những lời nói khó nghe mà thôi. Hiếm khi thấy anh ấy đối xử tệ bạc với một người phụ nữ xinh đẹp, cùng lắm là chơi chán xong liền trở mặt vô tình, chứ không nhất thiết đến tự mình ra tay động thủ.
“Anh biết không, Nguyễn Nhan sợ nhất nước.” Đỗ Tuyên nói, “Đừng nhìn Nguyễn Nhan chuyên bình thường diễn rất chuyên nghiệp, chỉ cần quay ở dưới nước thì đều tìm người thế thân, anh còn nhấn đầu cô vào bồn nước, chẳng trách, lần này đúng là phiền phức.”
Quý Tử Uyên sắc mặt tối sầm không rõ, “Còn có chuyện như vậy sao?”
“Ừm, tôi nghe Triệu Hồng nói lúc trước cô ấy bị chết đuối, nên đó là một nỗi ám ảnh. Này, tôi không nói chuyện với anh nữa, tôi phải đích thân đến bệnh viện xem sao, cô ấy hiện tại là con gà đẻ trứng vàng của công ty chúng ta.” Đỗ Tuyên nói xong thì điện thoại cũng liền vang lên.
Quý Tử Uyên tựa vào mép tường trên bể nước, trong đầu chợt lóe lên cảnh ở trong câu lạc bộ, Nguyễn Nhan bị đè đầu trong nước sau khi bước ra toàn thân run rẩy sợ hãi.
Hóa ra là cô ấy sợ nước.
Người phụ nữ đó đã cả gan bóp nát ly rượu nhưng lại sợ nước.
Khó trách bộ dạng lúc đó cô ấy như vậy.
Anh châm thuốc với vẻ mặt lạnh lùng.
Sau khi hút xong điếu thuốc, anh vội vàng đi tắm rồi lái xe đến bệnh viện.
Trong bệnh viện vào đêm khuya.
Lời nhắn nhủ của Nguyễn Nhan như hòn đá nhỏ bỏ xuống ao.
Khi Quý Tử Uyên đeo khẩu trang bước vào, đã nghe thấy vài y tá bên cạnh thì thào.
“Nghe nói Nguyễn Nhan được đưa tới bệnh viện của chúng ta, có đúng không?”
“Là thật, có người trực ở khoa cấp cứu nhìn thấy, nghe nói bị sốt.”
“Tôi rất thích Nguyễn Nhan, rất muốn xin chữ ký cô ấy.”
“Thôi đi, khu cô ấy điều trị đã bị phong tỏa, và bệnh viện bảo chúng tôi phải giữ bí mật trừ khi cô không muốn làm việc ở đây nữa.”
Quý Tử Uyên đến thẳng khoa cấp cứu.
Đỗ Tuyên đến đó chưa được bao lâu,Triệu Hồng cùng trợ lý của cô ấy cũng ở đó, nhìn thấy Quý Tử Uyên đích thân đi tới, sắc mặt của cả ba người đều lóe lên vẻ kỳ lạ.
“Sao rồi?” Ánh mắt Quý Tử Uyên rơi vào Nguyễn Nhan đang ở trên giường.
Cô ấy chưa tỉnh lại, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú sạch sẽ không chút máu, mu bàn tay lộ ra vết kim tiêm.
Anh ấy thấy thật buồn cười.
Có cần thiết phải làm như vậy không? Khi anh ấy đè đầu cô xuống anh không có nghĩ tới sẽ như thế này, chỉ là muốn dạy cho cô một bài học.
Bài học này rất lớn, Quý Tử Uyên đột nhiên phát hiện cô đứng thẳng người, tỏ vẻ cứng rắn, mạnh miệng khi đối mặt với anh.
Trong mắt anh, Nguyễn Nhan là một bông hồng có gai, sao có thể yếu đuối đến như vậy được.
Triệu Hồng cho biết: “Bác sĩ nói cô ấy sốt 39 độ 5.”
“Không cao lắm.” Quý Tử Uyên nhẹ giọng nói, với tư cách là bác sĩ, sốt trên 40 cũng đều đã thấy qua.
Triệu Hồng nghẹn ngào, nếu Quý Tử Uyên không phải là sếp của cô ấy, thì cô đã muốn mắng anh rồi.
Đỗ Tuyên vỗ vai Triệu Hồng, “Đã cho cô ấy uống thuốc hạ sốt, bác sĩ nói có lẽ cô ấy vì sợ hãi quá nên đã hôn mê bất tỉnh.”
Căn phòng yên tĩnh trở lại, Quý Tử Uyên không nói, không ai dám nói gì.
Triệu Hồng và trợ lý lén liếc nhìn sắc mặt Quý Tử Uyên, không ai hiểu anh nghĩ gì.
Tuy rằng lúc trước cũng có nghe tin tức của Quý Tử Uyên và Nguyễn Nhan, bất quá về sau không có nghe được tin gì nữa, liền không quan tâm đến hai người bọn họ, không ngờ đêm nay Quý Tử Uyên đích thân đến.