Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Thanh Duệ quay lưng lại mặc kệ cô, nhanh chóng ăn kem xong, sau khi anh ăn xong thì đau khổ nói: “Đừng đánh nữa, răng tôi buốt quá.”

“Đáng đời, ai bảo cậu cướp đồ ăn của tôi chứ.” Lâm Minh Kiều nhìn dáng vẻ chật vật của anh thì vừa buồn cười vừa tức giận.

“Tôi sợ chị đau bụng. . . .” Tống Thanh Duệ bất đắc dĩ nhìn cô một cái, nhưng lần này trái tim Lâm Minh Kiều vô cùng xúc động.

Cô mím môi mỏng, lấy khăn quàng cổ màu nâu từ trong túi rồi ném cho anh: “Vừa rồi tôi tiện tay mua cho cậu, không cho phép ghét bỏ không đẹp, nếu không thì chúng ta cắt đứt quan hệ.”

Tống Thanh Duệ vội vàng mở ra xem, sau đó vội vàng đeo hai vòng lên cổ, nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng: “Đẹp trai không.”

Lâm Minh Kiều cười nói: “Tầm thường.”

“Tầm thường chỗ nào.” Tống Thanh Duệ lập tức đen mặt lại.

“Tôi nói cách cậu đeo rất tầm thường.” Lâm Minh Kiều nhón chân lên tháo khăn quàng cổ xuống: “Cậu cúi đầu xuống, tôi sẽ đeo cho cậu.”

Tống Thanh Duệ phối hợp cúi đầu, cô đến gần giúp anh đeo lên, làm cho khí chất trên người cũng thay đổi.

Anh vốn dáng cao chân dài, hôm nay lại mặc áo khoác, sau khi đeo khăn quàng cổ màu nâu càng có dáng vẻ của đàn ông nước Anh.

Lâm Minh Kiều càng nhìn càng hài lòng nói: “Ánh mắt của tôi rất tốt.”

“Ừm, trước kia ánh mắt không được, hiện tại thì tốt rồi.” Tống Thanh Duệ cười tủm tỉm nói.

Lâm Minh Kiều trừng mắt nhìn anh, chẳng qua cô nghĩ lại thì cảm thấy có lý: “Được rồi, không nói với cậu nữa, đi thôi, chúng ta có chơi mấy trò không.”

“Không phải chị nói sợ sao?”

“Tôi vừa nghiên cứu bản đồ, trò đi xuyên đường hầm này không quá đáng sợ, rất nhiều bạn nhỏ thích chơi.” Lâm Minh Kiều chỉ vào nơi nào đó nói.

“Ừm, chị cũng là bạn nhỏ, rất thích hợp.” Tống Thanh Duệ gật đầu.

“Tôi vốn là bạn nhỏ xinh đẹp đáng yêu.” Lâm Minh Kiều hừ một tiếng rồi đi thẳng về phía trước.

“Đi nhầm rồi, đường này mới đúng.” Tống Thanh Duệ giữ cô lại, cười nhắc nhở.

Tống Thanh Duệ mua vé đắt tiền nhất, không cần xếp hàng, hai người đi vào, không lâu sau Lâm Minh Kiều liều mạng nắm chặt tay Tống Thanh Duệ hét lên.

Sau khi hành trình kết thúc, Lâm Minh Kiều dựa vào lòng Tống Thanh Duệ.

Bạn nhỏ mười tuổi ghét bỏ nói với Tống Thanh Duệ: “Chú ơi, bạn gái của chú thật là nhát gan, không hề kích thích chút nào, dì ấy còn kêu gào lên làm cho lỗ tai của cháu sắp điếc rồi.”

“. . .”

Lâm Minh Kiều xấu hổ.

Tống Thanh Duệ cười vuốt tóc cô, nói với bạn nhỏ: “Bởi vì dì là con gái, con gái có quyền nhát gan.”

Bạn nhỏ bĩu môi: “Sau này cháu chắc chắn không tìm bạn gái nhát gan như thế.”

Lâm Minh Kiều khó thở nói: “Dì thấy sau này cháu sẽ không tìm được bạn gái.”

Cô cảm thấy quá mất mặt, sau đó thở hồng hộc kéo Tống Thanh Duệ ra ngoài: “Tại cậu đó, cậu cứ đòi đưa tôi đi đường hầm gì đó, cả đoàn xe lửa nhỏ chỉ có một mình tôi hét, quá mất mặt.”

“Đúng vậy, tại tôi, tôi không nên để chị chơi.” Tống Thanh Duệ nín cười thành thật nhận sai: “Tôi không biết được chị còn nhát gan hơn bạn học nhỏ.”

Lâm Minh Kiều đỏ mặt lên, cô cũng biết mình vô lý, chẳng qua cô muốn tìm người phàn nàn.

“Đi thôi, chúng ta ngồi đu quay được không.” Tống Thanh Duệ nhíu mày: “Chị không sợ đi đu quay đúng không.”

“Đương nhiên là không, trước kia tôi chơi rồi.”

Lâm Minh Kiều nói chắc chắn.

Nhưng sau khi đu quay bắt đầu di chuyển thì Lâm Minh Kiều run rẩy: “Ông trời ơi, đu quay này thật là cao, tôi sợ độ cao.”

Tống Thanh Duệ: “. . .”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK