Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc nhanh hơn ở nhóm kín của web Nhayho.č0m TẠI ĐÂY

Trong phòng ngủ, Khương Tuyết Nhu cất quần áo vào vali, Tiểu Khê ở bên cạnh lủng lẳng bắp chân, “Mẹ sao đột nhiên xếp đồ đạc, chúng ta đi du lịch sao.”

Lãnh Lãnh ở bên lạnh lùng nhìn cô một cái, “Đầu óc đơn giản là tốt rồi.”

“Em thế nào cảm thấy được anh đang mắng em.” Tiểu Khê ưỡn lưng lên.

“Không phải, em nghĩ nhiều rồi.” Lãnh Lãnh lạnh nhạt quay đi.

“Cô ơi, Hoắc Thiếu tới rồi.”

Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Khương Tuyết Nhu bất tỉnh vài giây, trước khi đứng dậy, Lãnh Lãnh và Tiểu Khê đi ra ngoài còn nhanh hơn cô.

Ở dưới lầu, Hoắc Anh Tuấn đang đứng trong phòng khách, mặc một bộ đồ cao cấp màu hạt dẻ đắt tiền, bộ âu phục được ủi tỉ mỉ, không hề có một chút nếp nhăn, anh ấy đang đút tay túi quần, khí chất điềm đạm và cao quý.

Lãnh Lãnh chạy xuống, cảnh giác nhìn anh, “Ông đến làm gì?”

Tiểu Khê cũng đứng ở bên cạnh Lãnh Lãnh ôm ngực, “Tôi sẽ không cùng ông trở về, nếu ông đến đây giao đồ ngọt thì có thể để qua một bên, ông có thể đi.”

Lãnh Lãnh: “…”

Ai đã bị bắt cóc lần trước và nói rằng không bao giờ muốn ăn kẹo nữa.

Chắc chắn rồi, chó không thể không ăn cứt.🤣🤣

Hoắc Anh Tuấn nhìn hai đứa trẻ hồng hào, trong lòng trào dâng một dòng điện ấm áp.

Có tiếng bước chân trên lầu, anh ấy ngẩng đầu nhìn Khương Tuyết Nhu mặc bộ đồ màu hồng bước xuống lầu, mái tóc đen dài buông xõa trên vai, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp quyến rũ nhìn không giống người đã sinh con.

“Hoắc Thiếu, có chuyện gì vậy?” Cô lạnh lùng nhìn anh.

Giữa hai người, họ đứng rất gần, nhưng dường như họ cảm thấy xa tận chân trời.

Hoắc Anh Tuấn cảm thấy trong lòng có chút phiền muộn, tự nhủ mọi chuyện sẽ sớm qua đi, “Tuyết Nhu, tôi muốn đưa hai đứa nhỏ của mình đi.”

“không.”

Vẻ mặt của Khương Tuyết Nhu thay đổi, đêm nay cô mang theo hai đứa con đi, sao có thể để anh mang đi.

“Tuyết Nhu, bọn họ cũng là con của tôi, tôi làm cha chẳng lẽ dẫn hai đứa đi chơi một chút cũng không có tư cách sao?” Hoắc Anh Tuấn nhìn cô ấy khẩn cầu.

“Nếu anh thật sự muốn có trách nhiệm của người cha, vậy hôm nay sao anh lại tới đây.” Khương Tuyết Nhu chậm rãi đi xuống lầu, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, “Hoắc Anh Tuấn, có lẽ anh vẫn chưa khôi phục trí nhớ, nhưng anh biết hai đứa trẻ là con của anh, anh tự hỏi mình, những ngày này, anh đã đến thăm chúng và ở với chúng chưa. ”

“Đúng vậy, ông chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của người cha.” Lãnh Lãnh khịt mũi, “Chúng tôi không phải là cái mà ông thích thì đến rồi không thích liền rời đi.”

Hoắc Anh Tuấn thoáng hiện lên vẻ xấu hổ và tự trách, “Tuyết Nhu, tối nay nhất định tôi phải đưa bọn nhỏ đi chơi.”

“Anh muốn đưa hai đứa đi đâu.” Khương Tuyết Nhu không phải đồ ngốc, vừa quay đầu lại dường như đã hiểu ra điều gì đó. Điều đó lại khiến cô càng thêm bực mình. “Hôm nay là sinh nhật Mạnh bộ trưởng, anh không muốn nói cho tôi biết là anh định dẫn hai đứa đi dự tiệc sinh nhật..”

Hoắc Anh Tuấn khẽ “ưm” một tiếng, lại bị Khương Tuyết Nhu tức giận tát một cái.

“Hoắc Anh Tuấn, nghe đây, tôi không quan tâm đến việc anh tiếp cận Mạnh Tử Hàm vì cái gì, nhưng tôi không thể để con mình gặp bất kỳ nguy hiểm nào. Cho dù anh muốn giành được sự ưu ái hay tín nhiệm của Mạnh gia, tôi sẽ không để anh đưa con tôi đi. ” Khương Tuyết Nhu tức giận run lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK