Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu óc của cô trống rỗng mấy giây, lắp bắp nói: “Tính cách tốt, thoải mái, chung thủy, kiên nhẫn với trẻ con, có thể bao dung tôi, cho dù tôi còn trẻ tuổi hay sau này tôi già đi cũng phải đối xử tốt với tôi, đương nhiên ngoại hình ổn, không cần quá đẹp trai, nhưng cũng không thể xấu xí, tốt nhất điều kiện cũng không quá kém, tôi không ghét bỏ người đàn ông có hoàn cảnh không tốt, tôi chỉ cảm thấy môn đăng hộ đối thì sẽ có chủ đề chung.”

Tống Thanh Duệ sâu xa “Ừ” một tiếng.

Lâm Minh Kiều xấu hổ: “Có phải tôi yêu cầu hơi cao đúng không.”

“Không cao.” Tống Thanh Duệ cười nói: “Ngoại trừ ngoại hình do cha mẹ sinh ra không thể thay đổi, một người đàn ông không thể dịu dàng quan tâm chung thủy với một nửa kia của mình thì không cần cưới vợ nữa, đi tìm bảo mẫu là được.”

“Cậu cũng cảm thấy tôi nói đúng à.” Lâm Minh Kiều lập tức vui vẻ: “Tôi cũng không muốn kén chọn, không có cách nào khác, trước kia bởi vì không thế nào lựa chọn nên mới bị người ta tổn thương, đôi khi. . . Tôi sợ mình lại bị tổn thương.”

“Không đâu.”

Tống Thanh Duệ nhìn cô: “Có tôi ở đây, sau này sẽ không có ai tổn thương chị nữa.”

Trong quán ăn nho nhỏ, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.

Nhưng Lâm Minh Kiều đột nhiên cảm giác được xung quanh đột nhiên yên tĩnh.

Trong ánh mắt của cô chỉ có dáng vẻ nghiêm túc của Tống Thanh Duệ, làm cho cô không khỏi đỏ mặt, thậm chí có cảm giác không thở nổi.

“Ăn thôi, nếu không thì sẽ không kịp xem phim.” Tống Thanh Duệ cười nhắc nhở.

“Ồ.”

Lâm Minh Kiều cúi đầu tranh thủ ăn mì.

Tống Thanh Duệ nhìn lỗ tai đỏ bừng của cô thì cười cười.

. . .

Hai người ăn xong thì đến rạp chiếu phim gần đó.

Tống Thanh Duệ mua một hộp bắp rang, hai ly nước ép trái cây, còn có một cổ vịt.

Lâm Minh Kiều vừa xem phim vừa ăn bắp rang rột roạt, gặm sạch cổ vịt.

Cô ăn quá nhiều nên miệng hơi khô, muốn uống nước trái cây.

Lâm Minh Kiều uống được một nửa thì cảm giác không đúng lắm, hình như cô đã uống sắp hết rồi, sao ly này lại còn rất nhiều. . . .

Mấy giây sau, cô lúng túng kéo tay áo Tống Thanh Duệ.

“Sao vậy?”

Rạp chiếu phim mở âm lượng rất lớn, Tống Thanh Duệ xoay người, môi mỏng đến gần tai cô hỏi.

Hơi thở ấm áp của người đàn ông thổi vào tai giống như dòng điện chạy qua, trái tim Lâm Minh Kiều đập nhanh, may là trong rạp chiếu phim rất tối nên không thấy dáng vẻ xấu hổ của cô.

Nhưng cô lại xem nhẹ sự mập mờ giữa hai người.

Tống Thanh Duệ đến gần thì lập tức hiểu được.

Anh thấy cô không nói gì thì cố ý đến gần tai cô, tiếp tục hỏi: “Tôi hỏi sao vậy?”

Môi mỏng của anh vô tình lướt qua tai cô, Lâm Minh Kiều khẽ run lên, cả người giống như bị điện giật, cô ngồi thẳng người nhìn anh chằm chằm: “Cậu làm gì đó?”

Trong màn hình, phim đến chiếu đến đoạn gay cấn, cũng lấn át giọng của cô.

“Hả?” Tống Thanh Duệ mờ mịt đến gần tai cô hỏi: “Chị đang nói cái gì?”

Lâm Minh Kiều cũng không dám tại để anh tới gần, vội vàng né qua bên cạnh nhưng lại đụng vào một người khác.

Người kia quay đầu nhìn cô một cái.

Lâm Minh Kiều vội vàng nói xin lỗi, cô không biết đối phương có nghe thấy không, dù sao đối phương lại tiếp tục xem phim.

Cô lùi lại nhìn thấy Tống Thanh Duệ nhíu mày nhìn mình.

Cô cắn răng một cái, chán nản ôm đầu Tống Thanh Duệ, đến gần tai anh tức giận nói: “Vừa rồi tôi không cẩn thận uống nước trái cây của cậu.”

Hơi thở của phụ nữ vừa ngọt vừa mềm.

Tống Thanh Duệ có thể hiểu được cảm giác của cô lúc nãy.

đang ở nhà máy này

đang ở nhà máy này

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK