Đọc nhanh hơn 400 chương TẠI ĐÂY
—
Nhất là Khương Kiều Nhân dựa vào thế lực sau lưng Triệu Vệ Bách, sau đó lợi dụng Triệu Vệ Bách giúp Lương Duy Phong.
Cũng đúng, Khương Kiều Nhân và Lương Duy Phong đã hợp tác với nhau từ bốn năm trước.
Hiện tại anh hận không thể đánh chết người nhà họ Triệu, cũng bởi vì tên ngốc Triệu Vệ Bách lấy lòng Khương Kiều Nhân nên giúp Lương Duy Phong vực dậy.
“Còn có một việc nữa.” Quý Tử Uyên bổ sung: “Lương Duy Phong xây dựng quan hệ với Mạnh Nghị Viên, trước đó tôi nói các bệnh viện lớn không được phép sử dụng thuốc của tập đoàn Kim Duệ, nhưng Mạnh Nghị Viên lén tung tin tức ra ngoài, hiện tại các bệnh viện lớn đã bắt đầu dùng thuốc của tập đoàn Kim Duệ, nói cách khác Lương Duy Phong chẳng những tiến ra nước ngoài, mà còn dần dần mở rộng ở trong nước.”
Tâm trạng Hoắc Anh Tuấn không tốt lắm, mặc dù Mạnh Tử Hàm nhắc nhở anh, nhưng anh nghe Quý Tử Uyên nói lại là chuyện khác: “Mạnh Nghị Viên dám đối đầu với cậu sao?”
Quý Tử Uyên thở dài: “Tống Nguyên và Mạnh Nghị Viên hợp tác hơn mười năm, Tống Nguyên lên chức, coi trọng Mạnh Nghị Viên, hiện tại danh tiếng của ông ta rất lớn, cậu đừng nói chuyện này với Tống Nguyên, vô ích thôi, ông ta và nhà họ Mạnh có quan hệ rất chặt chẽ, cho dù tương lai chúng ta muốn lật đổ nhà họ Mạnh thì cũng phải sáu bảy năm sau.”
“Tôi hiểu lời cậu nói, tôi không ngu như thế.”
Hoắc Anh Tuấn cúp điện thoại, sắc mặt rất khó coi.
Anh không ngờ lật đổ nhà họ Triệu, nhà họ Tống nắm quyền thì nhà họ Mạnh cũng mạnh hơn.
Trước đó anh tham gia tiệc sinh nhật của Mạnh Tử Hàm nên biết rõ hai nhà Tống và Mạnh thân thiết ra sao.
Bây giờ Lương Duy Phong trèo lên cây to nhà họ Mạnh, không ai biết mọi chuyện sẽ phát triển thế nào.
Còn thế lực đứng sau Khương Kiều Nhân cũng sẽ tìm nhà họ Tống, cũng không biết Tống Nguyên có thể chống đỡ được thế lực đứng sau Khương Kiều Nhân hay không.
“Anh nói có phải Lương Duy Phong cũng lợi dụng thế lực đứng sau Khương Kiều Nhân để trèo lên nhà họ Mạnh hay không.” Khương Tuyết Nhu nhíu mày phân tích: “Trước đó Mạnh Nghị Viên không muốn qua lại với anh ta, mà em nói thật lúc đó anh ta như kẻ nịnh hót, Mạnh Nghị Viên sẽ không để ý đến anh ta.”
“Có lẽ suy đoán của em là đúng.” Hoắc Anh Tuấn gật đầu: “Tuyết Nhu, bây giờ chúng ta đang kẹt ở giữa, trước có sói sau có hổ.”
Khương Tuyết Nhu thở dài: “Chúng ta vẫn chưa biết rõ thế lực đứng sau Khương Kiều Nhân.”
“Có lẽ. . . Ngày mai sẽ biết một chút.” Hoắc Anh Tuấn nhíu mày: “Nhà họ Triệu sụp đổ, thế lực kia chắc chắn sẽ tìm nhà họ Tống.”
Khương Tuyết Nhu giật mình.
Bọn họ quay về sơn trang, điện thoại của Khương Tuyết Nhu vang lên.
Diệp Gia Thanh gọi tới.
Cô ngây ra một lát mới nghe máy: “Cha. . . .”
“Tuyết Nhu, cha đã cho người đến Thanh Đồng điều tra.” Diệp Gia Thanh mang theo vẻ chua chát nói: “Nhân viên quản lý nghĩa trang nói trước có người đến cúng bái ông bà ngoại của con, một cặp nam nữ trung niên, mang theo hai cô cậu trẻ tuổi, hai người trẻ tuổi là con của bọn họ.”
Khương Tuyết Nhu không biết nên nói cái gì.
Cô có thể hiểu được cảm giác của Diệp Gia Thanh, giống như hiện tại không quá dễ chịu.
Cho nên mẹ cô không chết, hơn nữa bà ta còn kết hôn, sinh một nam một nữ, một cuộc sống hoàn hảo.
Không biết bà ta còn nhớ mình đã từng có đứa con gái Khương Tuyết Nhu hay không.( tội nghiệp chuỵ)
“Cha, con biết rồi.” Cô hít một hơi thật sâu, ra vẻ kiên cường nói.
“Tuyết Nhu, sau này cha không điều tra nữa.” Diệp Gia Thanh không đau lòng cho mình, Khương Tụng kết hôn là do lỗi của ông, nhưng ông đau lòng cho con gái: “Giống như con nói, coi như. . . Bà ấy đã chết hơn hai mươi năm trước, hiện tại bà ấy có cuộc sống hạnh phúc thì không liên quan đến chúng ta.”
“Ừm.”