Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi đá anh thì khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng của cô lại nhìn chằm chằm vào anh.

“Ai là mẹ vợ tương lai của cậu, cậu hãy cẩn thận đến lời nói của mình.”

“Tôi rất cẩn thận.” Tống Thanh Duệ nhướng mày cong cong khóe miệng, “Lúc đầu tôi muốn cưới chị chỉ có năm phần, nhưng khi nếm thử món ăn này thì lại được mười phần. Bữa ăn này rất ngon, nếu không cưới chị thì làm sao mỗi năm tôi còn có thể ăn được những món này nữa chứ.”

Lâm Minh Kiều biết lời nói của anh ấy nửa thật nửa đùa, trong lòng chợt cảm thấy bất lực, “Có lẽ nếu thử thêm một vài món ăn thì cậu cũng sẽ cho rằng tài nghệ nấu nướng của mẹ tôi rất ngon, còn tôi thì lười biếng, cũng không có di truyền tính hiền lành của mẹ. Nếu nấu ăn tôi căn bản không làm được, thường ngày thì rất lười nên mẹ tôi cũng thường xuyên nói với tôi như vậy.”

“Tôi muốn chị hiền lành, chăm chỉ làm gì, tôi không có tìm bảo mẫu.” Tống Thanh Duệ cười tủm tỉm, “Nhìn mẹ tôi làm việc nhà đi, trước khi vào Phủ tổng thống, ở nhà không có đụng đến 10 ngón tay.”

“Dù sao thì tôi không nói lại cậu.” Lâm Minh Kiều cong môi, “Khi đàn ông muốn lấy lòng một người phụ nữ, họ luôn nói những lời tốt đẹp.”

“Chị sai rồi, tôi không muốn lấy lòng chị, tôi chỉ thích chị và muốn ở bên chị.”

Tống Thanh Duệ nhìn cô cười duyên.

Lâm Minh Kiều không chịu nổi nhìn anh như vậy đỏ mặt cúi đầu lấy điện thoại di động ra xem Wechat, đêm nay có rất nhiều đồng nghiệp và bạn bè gửi lời chúc phúc, cô tranh thủ lúc này mới có thể trả lời từng người một.

Tống Thanh Duệ cười cười, nghiêm túc ăn.

Mặc dù Lâm Minh Kiều liên tục trả lời tin nhắn nhưng tâm trí của cô cũng đang đặt ở trên bàn ăn với anh ấy. Khi thấy anh ấy đã ăn hết hai phần ba thức ăn, cô không nhịn được mà dời bát đi, “Đừng ăn nữa, một mình anh ăn giống như ba người ăn vậy, những thứ này quá nhiều dầu mỡ, ăn nhiều sẽ không tốt.”

Tống Thanh Duệ lấy khăn giấy lau khóe miệng, sau đó chớp chớp đôi mi dày, “Có chút trướng bụng thật, chẳng qua là tôi lo lắng ăn xong bữa ngon này, năm sau chị sẽ không mang cho tôi nữa. Mẹ chị nấu ăn rất ngon, nhưng tôi cảm thấy không muốn dừng lại khi chị đã mang đến cho tôi.”

Lâm Minh Kiều nắm chặt điện thoại, ngữ khí càng ngày càng mỏng manh dưới áp lực của ánh mắt anh.

Cô thừa nhận mình quá vô dụng, không thể kiềm chế nổi những lời yêu thương của Tống Thanh Duệ dù chỉ mới hai lần.

“Tôi về nhà với Nguyệt Nguyệt.”

Cô đứng dậy, nhưng vừa mới bước được hai bước, một lòng bàn tay to phía sau túm lấy kéo cô lại.

Cô xoay người rồi ngã vào trong vòng tay của Tống Thanh Duệ, cô nằm trong ngực anh, hai người ôm nhau rất thân mật.

Lâm Minh Kiều tại chỗ đầu óc nóng lên, cô vội vàng giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng Tống Thanh Duệ lại ôm eo cô, chính là không muốn để cô rời đi.

Hai người im lặng chiến tranh một lúc, cho đến khi Lâm Minh Kiều nhận ra sự thay đổi của cơ thể anh, tim cô loạn nhịp, trên mặt đỏ bừng một tia máu.

“Biến thái.” Cô nguyền rủa.

Tống Thanh Duệ đáy mắt lóe lên một tia mờ mịt, cười khổ nói: “Chị luôn giãy giụa khi đang ở trong ngực của tôi, nếu như tôi không có phản ứng gì thì thứ nhất là chị sẽ nghĩ rằng mình không có sức hấp dẫn, thứ hai là tôi có vấn đề.”

“Nếu không phải cậu ôm tôi thì tôi đã không giãy giụa như vậy.” Lâm Minh Kiều không phải là một người phụ nữ không hiểu chuyện, dù có đờ đẫn thế nào, cô cũng biết mình không thể giãy giụa được nữa, cô ngồi đàng hoàng, nhưng anh quá thẳng thắn khiến cho thân thể cô có chút kỳ lạ.

Cô chợt hối hận vì đêm nay cô đã đến đây.

Tống Thanh Duệ là giả heo ăn thịt hổ, cô không phải là đối thủ của anh.

Rõ ràng không có chênh lệch tuổi tác nhưng cô giống như con thỏ trước mặt anh.

“Nếu tôi không ôm chị, chị sẽ rời đi ngay.” Tống Thanh Duệ gối đầu lên vai cô, đột nhiên ôm chặt cô, “Đừng nhúc nhích, tôi rất nhớ chị, nói thật là hôm nay tôi không có thời gian đến thăm chị. Năm nay là năm đầu tiên cha tôi làm tổng thống, có rất nhiều việc cần phải giúp để xử lý, vì vậy tôi đã phải làm việc hơn một tuần liên tục mới có thể đến đây.”

Lâm Minh Kiều “Ách” một tiếng, “Đừng có nói dối tôi.”

“Tôi nói dối chị sao?” Tống Thanh Duệ quay mặt đi làm cho cô đối diện với anh, “Nhìn hai mắt tôi đỏ ngầu, có bao nhiêu là quầng thâm, từ hôm qua đến giờ tôi chưa ngủ được quá 5 tiếng đồng hồ.”📌📌📌📌📌📌

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK