Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Thanh Duệ đứng thẳng người nhún vai, “Muộn lắm rồi, em về trước đây, đừng thức khuya quá, phụ nữ cần được nghỉ ngơi cho tốt.”

Tống Quân Nguyệt không trả lời anh.

Chỉ rơi vào một khoảng lặng kỳ lạ.

Ngày hôm sau.

Lâm Minh Sâm xuống lầu, hôm nay mặc một bộ đồ đen đắt tiền, vẻ mặt lạnh lùng như thường.

Nhưng mà điều này không ảnh hưởng đến tâm trạng háo hức của Lâm Mẫu.

Ngay khi con trai ngồi xuống và chuẩn bị ăn sáng, Lâm Mẫu cầm điện thoại di động đến, “Sau khi đến Kinh Đô, mẹ có tham gia một vài buổi xã giao vui với cha con, xem này, đây là một số tiểu thư của một số người mà mẹ đã gặp ở bữa tiệc, hai người này trông cũng không tệ.”

“Mẹ.”

Lâm Minh Sâm cau mày.

Tối hôm qua anh ấy đã bị càu nhàu cả ngày mà không có ăn gì nhiều và bữa sáng nay anh ấy lại bị càu nhàu thế là đủ rồi.

“Không muốn nghe?” Lâm Mẫu không chút nào để ý tới ánh mắt lãnh đạm của con trai, dù sao cơ mặt anh ấy cũng bị đơ rồi, “Không sao, dù sao con cũng phải làm quen, gần đây mẹ không có gì phải làm trừ lúc đưa Nguyệt Nguyệt đi, mẹ có thời gian sẽ nói cho con biết.”

Lâm Minh Sâm: “…”

“Anh hai, anh thật đáng thương.” Lâm Minh Kiều đang ôm cục bột hả hê nói, “Thật ra, kiếm được một chị dâu là tốt rồi, nhìn Nguyệt Nguyệt đáng yêu quá chưa kìa, anh đẹp như em, chắc khi sinh ra đứa trẻ gen di truyền cũng không tệ.”

“A.” Nguyệt Nguyệt vẫy vẫy đôi tay nhỏ bé tỏ vẻ đồng ý với lời mẹ nói.

Lâm Minh Sâm ngơ ngác nhìn khuôn mặt non nớt dịu dàng của Nguyệt Nguyệt.

Anh ấy rất thích đứa cháu gái nhỏ của mình, và có một đứa trẻ ở nhà dường như mang lại rất nhiều tiếng cười.

Chỉ là ý nghĩ sẽ có con với những người phụ nữ khác đã khiến anh cảm thấy buồn nôn không thể giải thích được.

“Tôi đi làm.”

Lâm Minh Sâm nhấc chân rời đi.

“Nói với con được vài câu rồi tìm cớ rời đi, nếu có bản lĩnh thì con cả đời này đừng có quay lại.” Lâm Mẫu khịt mũi từ phía sau.

Sau khi đến công ty, Lâm Minh Sâm còn chưa ăn sáng, đột nhiên cảm thấy đói bụng.

Anh che bụng, cau mày khó chịu.

“Lâm tổng, anh còn chưa ăn sáng sao? Tôi có Sandwich đây.” Khâu Ngữ Tâm, thư ký đi vào mang theo hồ sơ, nhìn thấy cảnh này, lập tức đặt Sandwich dưới hồ sơ.

Lâm Minh Sâm nhìn bữa sáng thân thể không nhúc nhích, “Không cần.”

“Lâm tổng, đừng lo lắng, tôi ăn rồi, bữa sáng hôm nay tôi mua nhiều quá, anh không ăn, tôi cũng định đưa cho người khác.” Khâu Ngữ Tâm đã làm việc với anh ấy một thời gian, cũng có thể đoán được anh ấy đang nghĩ gì, tinh nghịch nói, “Nhà ăn không có bữa sáng, nếu anh không ăn, thì trợ lý như tôi không thể nhìn anh chết đói, nhiều nhất thì chỉ có thể xuống lầu đi mua đồ ăn.”

Lâm Minh Sâm sau khi nghe lời này cầm lấy Sandwich, “Đi pha cho tôi một ly cà phê.”

“Vâng.”

Khâu Ngữ Tâm xoay người nở nụ cười, ngay sau đó đem ly cà phê nóng bước đến sẵn tiện báo cáo tình hình ngày hôm nay, “Lâm tổng, hôm nay nhà máy sản xuất một lô kính dán mới nhất, hôm trước anh nói là muốn đi kiểm tra.”

“Chuẩn bị một chút, đợi lát nữa rồi qua đó, đừng liên hệ với nhà máy.”

Lâm Minh Sâm nhanh chóng ra lệnh.

Khâu Ngữ Tâm gật gật đầu, xoay người rời đi, len lén nhìn bóng người trên bàn làm việc.

Ánh nắng ban mai chiếu vào từ cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, người đàn ông mặc một bộ vest đen được thiết kế riêng, tôn lên thân hình trưởng thành và ổn định, mắt một mí, sống mũi cao, thân hình cao 1,9 mét. Rõ ràng Thanh Đồng là một địa phương nhỏ nhưng lại có thể sinh ra một người rất có khí chất, không thua kém những người người quý tộc ở Kinh Đô.

Chỉ là, Lâm Minh Sâm ngày thường quá mức trầm mặc, trên mặt luôn lạnh lùng, khó cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK