“Anh muốn làm gì?” Hoắc Nhã Lam đột nhiên giật mình, cả người giãy dụa trên mặt đất.
“Câm miệng và im lặng.” Bunker đá Hoắc Nhã Lam ra “Chúng tôi gửi ảnh cho con trai cô. Nếu nó còn muốn tính mạng của cô thì phải làm theo lời chúng tôi, nếu không chúng tôi sẽ giết cô.”
“Hẳn là Sở Minh Khôi, ông ta muốn dùng tôi uy hiếp Hoắc Anh Tuấn mới đúng, không nghĩ tới, mỗi lần đều chỉ dùng phương thức đê hèn này. Hoắc thị chúng tôi rốt cuộc có thể Đông Sơn tái khởi, ông ta không bao giờ có thể uy hiếp Hoắc gia. Cho dù tôi có chết cũng không để cho ông ta toại nguyện. ”
Nói xong, Hoắc Nhã Lam nghiến răng đập đầu xuống đất, một lúc sau máu me be bét, ngất đi.
“Đồ điên.” Bunker chửi rủa rồi lập tức liên lạc với Sở Minh Khôi.
“Một lũ rác rưởi, ngay cả phụ nữ cũng không quản nổi.” Sở Minh Khôi mắng, “bà ấy bây giờ thế nào rồi?
“Bà ấy phải được điều trị ngay lập tức, nếu không bà ấy sẽ chết.” Bunker nói, nhìn vũng máu trên mặt đất.
“Tôi sẽ cử bác sĩ đến ngay lập tức.” Sở Minh Khôi bực bội ném điện thoại.
… …
Bên kia, Hoắc Anh Tuấn đang vội vã đến đồn cảnh sát thì nhận được hai tấm ảnh của Hoắc Nhã Lam từ bọn bắt cóc.
Ngay sau khi chuông điện thoại vang lên, rõ ràng những người ở đằng kia đã sử dụng máy đổi giọng nói.
“Hoắc Anh Tuấn, nếu không muốn mẹ anh chết, anh phải lập tức huỷ việc ra mắt sản phẩm mới, đồng thời gửi dữ liệu của sản phẩm mới qua. Nếu không sáng mai anh sẽ nhìn thấy xác mẹ anh.”
Hoắc Anh Tuấn cười lạnh một tiếng, “Các người là người của Sở Minh Khôi, Sở Minh Khôi không thể làm gì khác hơn là ăn cướp dữ liệu của người khác? Đường đường là Sở thị đứng đầu Nguyệt Hàn lại như phường trộm cướp.”
“Anh không cần quan tâm tôi là ai, anh chỉ biết rằng nếu anh không làm theo yêu cầu của tôi, anh sẽ tự chịu hậu quả.” Kẻ bắt cóc mỉm cười tầm thường, “Đương nhiên, trước khi để mẹ anh chết, chúng tôi vẫn có thể chơi đùa mẹ anh thật vui vẻ. Mẹ của Hoắc Thiếu, chắc là mùi vị đặc biệt lắm. ”
“Ngươi dám.” Hoắc Anh Tuấn hung hăng đấm vào tay lái.
“Có thể thử, nhưng nếu thấy người thật biểu diễn, e rằng Hoắc tổng không thể chịu được, haha.” Kẻ bắt cóc cười nói.
“Tôi phải suy nghĩ đã…”
“Anh không đủ tư cách mặc cả .” Kẻ bắt cóc ngắt lời anh, “Trước bình minh, tôi muốn anh thực hiện.”
Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng nói: “Nếu như tôi ngừng niêm yết thì tôi sẽ phải đối mặt với khoản bồi thường rất lớn. Trước đây Hoắc Thị đã trả một khoản, nhưng lần này tôi phải bồi thường một lần nữa. Tôi không kham nổi. Tôi không thể đồng ý với điều khoản của anh. Tính mạng của mẹ tôi có thể đổi được tương lai của Hoắc Thị, nên tôi cũng sẽ từ bỏ. ”
“Hoắc Anh Tuấn, anh còn không quan tâm đến mẹ anh vì tiền sao?” Kẻ bắt cóc hoàn toàn không tin lời anh nói.
“Tôi không có tình cảm sâu đậm với bà ấy. Anh không biết rằng sau khi bà ấy quay lưng lại với cha tôi và bắt đầu thành lập gia đình, bà ấy đã không quan tâm đến con trai là tôi chút nào. Nếu không phải vì tài năng của chính tôi, Hoắc Thị sẽ không đến phiên tôi thừa kế. Anh uy hiếp tôi, thật sự là nhầm đối tượng. ”
Hoắc Anh Tuấn dập máy sau khi nói.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, đôi mắt anh đỏ hoe vì tức giận.
“Thiếu gia …” Ngôn Minh Hạo lo lắng nhìn anh, “Chiến Thành nhắn tin nói Sở Minh Khôi không có tới đó, mà hình như gọi bác sĩ đến đó……”
Hoắc Anh Tuấn giật bắn người.
Mặc dù đã cài đặt hệ thống giám sát nhưng anh không biết gì về nó.
“Bây giờ… phải làm sao?” Ngôn Minh Hạo hỏi.