“Người đâu?” Quý Tử Uyên quay đầu hỏi trợ lý.
Người trợ lý phức tạp nói, “Sau khi Quý đổng cử người liên lạc với Thang Nhược Lan, cô ấy đã từ chối và đến đồn cảnh sát, một mực không chịu ra mặt.”
Quý Tử Uyên chế nhạo, anh hiểu rõ, Thang Nhược Lan đang trốn trong đồn cảnh sát, cho dù muốn phái người đi bắt cô ấy thì cũng không thể làm gì được.
Quý Trạch tức giận nói: “Quý Tử Uyên, con thường ngày vô tình vô nghĩa như thế nào cũng được, con không thể đành lòng nhìn mẹ con chết như vậy.”
Quý Tử Uyên mặc kệ, quay đầu gọi Thang Nhược Lan.
“Tử Uyên.” Giọng nói nhẹ nhàng của Thang Nhược Lan truyền đến.
“Rất lợi hại,” Quý Tử Uyên cười, ” Còn biết trốn ở trong đồn cảnh sát, Thang Nhược Lan, cô có thể trốn trong đó cả đời sao?”
Thang Nhược Lan nghiến răng, “Không còn cách nào khác, hiện tại tôi không có việc làm, đi đâu cũng bị chế nhạo, Tử Uyên, anh muốn tôi cứu mẹ anh thì anh không thể để cho tôi hiến máu vô ích.”
“Còn muốn giáo huấn, dám uy hiếp tôi.” Quý Tử Uyên dứt khoát nói.
“Tử Uyên, tôi đối với anh chỉ là một nhân vật nhỏ, tôi thừa nhận, trước đây tôi không nên đưa Khương Kiều Nhân gặp mặt cha mẹ của anh nhưng tôi không biết cô ấy cùng với Nhạc Hạ Thu làm những chuyện kia, tôi hoàn toàn không biết.”
Thang Nhược Lan nghẹn ngào nói: “Tôi thật sự biết mình sai, sau này nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, anh muốn tìm một người phụ nữ khác, không sao cả.”
“Chỉ bằng cô hiện tại, còn muốn tiếp tục quay lại với tôi?” Quý Tử Uyên cười lạnh một tiếng, “Loại người như cô, xứng sao?”
Tim Thang Nhược Lan như đông cứng lại, cô như bị đánh thật mạnh, “Tôi thừa nhận tôi không đẹp bằng Nguyễn Nhan nhưng máu của tôi đáng giá hơn của cô ấy, phải không.”
“Lần này cô thông minh hơn một chút.” Quý Tử Uyên chế nhạo, “Nhưng là không thể quay lại với tôi, cho dù cô có cởi hết quần áo đứng ở trước mặt tôi thì tôi cũng không có hứng thú. Trước kia tôi cho cô một cơ hội nhưng cô được đà lấn tới, tôi sẽ không vòng vo nữa, Thang Nhược Lan, tôi sẽ cho cô một cơ hội cuối cùng để lựa chọn, nếu cô nhất quyết ép tôi lấy cô thì sau khi kết hôn tôi sẽ có 10.000 cách hành hạ cô, nếu cô có bản lĩnh thì hãy ở trong đồn cảnh sát.”
Thang Nhược Lan tái mặt.
Cô ấy cũng không ngốc và cô ấy sẽ không có được ngày hôm nay nếu cô ấy ngu ngốc.
Cân nhắc một hồi, cô nghiến răng nghiến lợi, “Tôi muốn sự nghiệp, tôi muốn tài nguyên, nếu anh cho tôi làm diễn viên vậy tôi sẽ nguyện ý phục vụ như một ngân hàng máu lưu động.”
“Được.”
Quý Tử Uyên bình tĩnh nói: “Đến đây ngay.”
Hơn mười phút sau, Thang Nhược Lan vội vàng đến bệnh viện.
Khi Thang Nhược Lan nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đến nghẹt thở của Quý Tử Uyên đứng ở hành lang, trong lòng có chút kích động nhưng cũng bị ánh mắt của anh làm cho rùng mình.
“Thang Nhược Lan, vào đi, cô đang chờ sự giúp đỡ của cháu.” Quý Trạch nhanh chóng dẫn cô ấy vào trong.
Sau khi trở ra, Quý Trạch cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ là nhìn Quý Tử Uyên không vừa mắt.
“Con nhìn xem, nếu như con kết hôn với Thang Nhược Lan, sẽ không có chuyện gì xảy ra.” Quý Trạch ủ rũ nói, “Con không biết suy nghĩ sao, phụ nữ ở trong nhà có thể cứu sống mẹ con sao? Nguyễn Nhan có thể truyền máu cho mẹ con sao?”
“Khi mẹ không sao thì hãy liên lạc với con.” Quý Tử Uyên cầm túi và rời đi không chút biểu cảm.
Quý Trạch kiêu ngạo như vậy, không biết làm sao lại sinh ra một đứa con trai máu lạnh như vậy.