Đọc nhanh hơn ở nhóm kín TẠI ĐÂY
Đọc truyện Dụ dỗ đại luật sư cập nhật nhanh nhất trên tamlinh247.com.vn – Nhảy hố
Các bạn vào group facebook để nhảy hố nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Nguyễn Nhan không nói lời nào.
Nhưng mặt nạ trắng dưới ánh đèn mờ tối lộ vẻ đáng sợ.
Nhạc Trạch Đàm bị giam quá lâu, cả ngày không nhìn thấy ánh mặt trời, gần như sắp sụp đổ, anh ta mất khống chế rống lên: “Chắc chắn là cô ta, chắc chắn là cô ta, cô gọi cô ta đến đây, tôi là anh trai của cô ta.”
“Tôi nghĩ cô ta chắc chắn gai mắt với người anh trai này.” Nguyễn Nhan lành lạnh nói: “Anh liên tục cản trở, cô ta cũng khuyên anh, cảnh cáo anh, nếu không phải anh thích gây chuyện thì cô ta sẽ không rơi vào hoàn cảnh này, thậm chí cô ta nói anh xử lý một chút việc cũng không xong.”
“Tôi sai rồi, là tôi không tốt.” Nhạc Trạch Đàm nghe cô ấy nói thì càng chắc chắn Nhạc Hạ Thu cho người bắt mình.
Người khác không biết nhưng anh ta biết, thủ đoạn của em gái mình luôn luôn tàn nhẫn, luôn có người không hiểu rõ bán mạng vì cô ta.
“Tôi cũng không dám nữa, cô nói với cô ta sau này tôi sẽ thành thật: “Nhạc Trạch Đàm khóc nói: “Quý Tử Uyên đã phế phía dưới của tôi rồi, tôi đã rất thảm, cô nể mặt tôi là anh trai cô ta mà bỏ qua cho tôi đi.”
Hai mắt Nguyễn Nhan lóe lên.
Không ngờ Quý Tử Uyên phế Nhạc Trạch Đàm.
Không phải anh ấy luôn bảo vệ Nhạc Hạ Thu à.
“Đáng tiếc, anh nhận ra quá muộn.” Nguyễn Nhan lạnh lùng nói: “Trên thế giới này không có thuốc hối hận, hôm nay có lẽ là lần cuối cùng tôi đến đây, anh biết vì sao không?”
Một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu Nhạc Trạch Đàm trong đầu.
Anh ta hoàn toàn sụp đổ, nước mắt nước mũi chảy xuống: “Không muốn, tôi cầu xin cô, tôi quỳ xuống cầu xin cô, chỉ cần cô thả tôi ra thì tôi sẽ đưa tiền cho cô, tôi có rất nhiều tiền.”
“Cảm ơn, không cần, chúng tôi làm nghề này rất có quy tắc, lấy tiền của người ta thì phải làm thật tốt.”
Nguyễn Nhan nói xong thì lấy ra một con dao, lưỡi dao nhẹ nhàng rạch lên trên mặt anh ta.
Sau đó mùi máu tanh tỏa ra.
Nhạc Trạch Đàm sợ muốn tè ra quần.
“Anh đúng là đồ vô dụng.” Nguyễn Nhan lạnh lùng cười cười.
“Đúng, tôi là đồ vô dụng, tôi là rác rưởi, tôi cầu xin cô.” Nhạc Trạch Đàm khóc lên.
“Vô dụng thôi.” Nguyễn Nhan cầm dao lên.
Nhạc Trạch Đàm tuyệt vọng chửi ầm lên: “Nhạc Hạ Thu, con khốn nhà mày, những năm qua tao giúp mày bao nhiêu chuyện, mày sẽ chết không yên đâu, ông đây có biến thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho. . . .”
Anh ta chưa nói xong thì con dao đã đâm vào ngực.
Nhạc Trạch Đàm vừa cảm nhận được đau đớn thì hôn mê bất tỉnh.
Nguyễn Nhan rút dao ra, con dao này rất đặc biệt, chỉ cần đi vào một chút thì sẽ lùi lại.
Cô ấy chỉ muốn dọa Nhạc Trạch Đàm, quả nhiên anh ta sợ hãi giống như cô ấy nghĩ.