Sáng sớm.
Hai người tách ra ở bãi đậu xe của Phủ tổng thống.
Khi Lâm Minh Kiều trở lại phòng ngủ, dì Lưu đang ở đó ngủ bên cạnh Nguyệt Nguyệt, nhìn thấy cô trở về, cô nhẹ giọng nói: “Mới vừa ngủ dậy uống nửa bình sữa.”
“Có khóc không.” Lâm Minh Kiều hỏi.
“Không.”
“Dì Lưu, cám ơn.” Lâm Minh Kiều rất xấu hổ, buổi tối cô cùng Tống Thanh Duệ ra bên ngoài đi chơi, dì Lưu hiện tại là người của Tống Thanh Duệ, nhất định đã biết chuyện của hai người.
Dì Lưu cười nói: “Thiếu gia đối xử tôi rất tốt, tôi nên làm như vậy.”
Lâm Minh Kiều ngượng ngùng, “Thanh Duệ rất tốt, thật ra tôi cũng biết hai người chúng tôi không nên … Xin lỗi, dì Lưu, hiện tại chỉ có thể nhờ dì che giấu cho chúng tôi.”
Dì Lưu thở dài, “Mấy ngày nay thường xuyên thấy thiếu gia đi cùng với cô và Nguyệt Nguyệt, thật giống như một gia đình ba người, thật ra thì hai người bằng tuổi nhau, dung mạo cũng khá xứng đôi vừa lứa. Đáng tiếc, một mớ bòng bong, Lâm tiểu thư, cô thật tốt bụng, tổng thống và phu nhân rất thích cô, chỉ cần cô dụng tâm một chút là sẽ được chấp nhận.”
Lâm Minh Kiều cũng biết dì Lưu đang an ủi mình, cô cũng hiểu được có một số chuyện không dễ dàng như vậy, nhưng cô gật đầu, cảm ơn lòng tốt của dì Lưu.
Sau khi dì Lưu rời đi, Lâm Minh Kiều vừa thay đồ ngủ thì nhận được tin nhắn WeChat của Tống Thanh Duệ: 【Tôi thấy em đi chậm, có đau không?】
Lâm Minh Kiều thân thể đột nhiên cứng đơ.
Cô thực sự không muốn nói chuyện với người đàn ông hôi hám này.
Lâm Minh Kiều: 【Ngủ đi, phiền quá.】
Tống Thanh Duệ: 【Lúc em ở trên giường không nói như vậy, phụ nữ thật là giỏi thay đổi.】
Lâm Minh Kiều: 【Tôi mặc kệ anh】
Cô ấy lấy chiếc chăn bông che kín mặt lại và cô ấy phấn khích đến nỗi cô ấy gần như ngủ thiếp đi cho đến khi bình minh.
Cô bàng hoàng và có cảm giác như có ai đó đang chạm vào đầu mình.
Cô không thích đồ ăn, xoay người ngủ trong chăn bông thơm phức.
Khi tỉnh lại, cô nhìn thời gian, đã mười một giờ.
Cô giật mình vội vàng xuống lầu thì thấy dì Lưu đang chơi với Nguyệt Nguyệt.
Cô tức giận vò đầu bứt tóc, “Dì Lưu, buổi sáng Nguyệt Nguyệt thức dậy không có ồn ào sao, sao lại không nghe thấy gì.”
“Thiếu gia sáng nay tới đó một chuyến, sợ Nguyệt Nguyệt quấy rầy không cho cô ngủ, cho nên đã bế Nguyệt Nguyệt xuống lầu.” Dì Lưu cười nói, “Nguyệt Nguyệt cũng chơi với thiếu gia trong chốc lát.”
Lâm Minh Kiều sững sờ, “Buổi sáng mấy giờ anh ấy đến đây?”
“Bảy giờ, hiện tại đã đi làm.” Dì Lưu đau khổ nói, “Chao ôi, cuối tuần cũng không được nghỉ ngơi.”
Lâm Minh Kiều cũng cảm thấy đau khổ, đến gần bốn giờ sáng mới về, đêm nay ngủ được mấy tiếng.
Lên lầu rửa mặt xong cô cầm điện thoại di động lên, mười giờ sáng Tống Thanh Duệ gửi Wechat cho cô: 【Bảo bối, dậy chưa?】
Lâm Minh Kiều: [Mới tỉnh dậy, tối hôm qua không có ngủ nhiều, anh không sao chứ.】
Tống Thanh Duệ: 【ừm, không có ngủ.】
Lâm Minh Kiều: 【Không ngủ? Tại sao?】
Tống Thanh Duệ: [Sau khi trở về, tôi lúc đầu vui mừng quá độ, trằn trọc không ngủ được, sau lại lo lắng, bất an, trằn trọc không ngủ được.】
Lâm Minh Kiều: 【???】
Anh vui mừng hớn hở cô có thể hiểu được, nhưng sau đó anh bất an, cô không hiểu được.