Rốt cuộc cô đã yêu tên cặn bã Bùi Mạc Thần bao nhiêu chứ.
“Tôi không phải là Bùi Mạc Thần.” Anh trầm thấp nói: “Bùi Mạc Thần tìm phụ nữ, vừa muốn trái tim vừa muốn cơ thể của người đó, mà tôi cũng chỉ muốn cơ thể của cô.”
Nguyễn Nhan ngẩn người, đột nhiên nở nụ cười mang theo sự buồn bã: “Vậy anh đúng là cặn bã, anh muốn nói tôi là người không hề có sức hấp dẫn, chỉ có cơ thể này.”
Ánh mắt Quý Tử Uyên lóe lên sự sâu xa: “Có lẽ. . . .”
“Quên đi, tôi bước vào giới giải trí, có người lựa chọn đi đường tắt, nhưng hôm nay tôi có thể cởi đồ ở trước mặt anh, ngày mai tôi có thể tiếp tục cởi đồ ở trước mặt người đàn ông khác.”
Nguyễn Nhan lắc đầu: “Nếu tôi muốn một cuộc sống như vậy thì tôi bằng lòng rời khỏi chỗ này.”
“Một người nổi tiếng xuống dốc, cô có biết sẽ có bao nhiêu người cười nhạo không.” Quý Tử Uyên châm chọc.
“Tôi biết, có người đổi nghề làm giáo viên, thậm chí làm nhân viên bán hàng, nhưng đó cũng là công việc, mỗi tháng có thể cầm mười triệu tiền lương cũng đủ sống.” Nguyễn Nhan nhàn nhạt nói.
Quý Tử Uyên trừng mắt nhìn cô, có thể thấy được anh không tin là cô nói thật.
Bên cạnh anh xuất hiện nhiều người phụ nữ, ai cũng cố gắng trèo lên cao, Thang Nhược Lan là người tàn nhẫn nhất.
Nhưng Nguyễn Nhan là một ngoại lệ, cô giống như một vũng nước trong.
Vừa lạnh lẽo vừa trong veo.
Nguyễn Nhan không nhìn anh mà bỏ đồ vào vali, sau đó kéo khóa lên: “Cậu Quý, nếu anh thích ở đây thì ở, tôi phải quay về thành phố.”
Cô nói xong thì cầm vali lên.
Một bàn tay thon dài cầm vali của cô lên trước.
“Đúng lúc tôi cũng phải quay về, đi chung đi.” Quý Tử Uyên nhìn cô một cái.
“Anh có nhầm không, anh nên đi đón Thang Nhược Lan mới đúng.” Nguyễn Nhan muốn cầm vali, nhưng không cầm được: “Cậu Quý, nếu như có người chụp ảnh tôi và anh ở bên nhau thì tôi sẽ rất phiền phức.”
“Không phải cô chuẩn bị tìm việc khác sao, còn sợ phiền phức?” Quý Tử Uyên cong môi, vẻ mặt suy tư.
Nguyễn Nhan: “. . . Nếu Thang Nhược Lan biết, cho dù tôi tìm việc khác thì cô ta sẽ không bỏ qua cho tôi.”
“Đó là chuyện của cô.” Quý Tử Uyên cầm vali của cô đi ra ngoài.
Nguyễn Nhan vội vàng đuổi theo, hai người tại hành lang bên trên lôi kéo lên.
“Cô muốn cho người khác nhìn thấy à?” Quý Tử Uyên nhíu mày.
“. . .”
Nguyễn Nhan không có cách nào khác, đành phải đi xuống lầu rồi lên xe của anh.
Tài xế nhìn Nguyễn Nhan cũng không có nhiều biểu cảm, bình tĩnh lái xe.
Nguyễn Nhan đành phải gửi tin nhắn cho Nhạc Tình nói cô đi trước.
Từ chỗ này quay về thành phố mất khoảng nửa tiếng.
Nguyễn Nhan cúi đầu nhìn điện thoại thì không thoải mái, sau đó cô nhắm mắt lại.
Hôm qua cô đọc kịch bản quá muộn nên một lát sau cô ngủ thiếp đi.
Quý Tử Uyên quay đầu nhìn về phía cô, người phụ nữ dựa đầu vào cửa sổ nhắm mắt lại, lông mày dày giống lông vũ, mũi cao tinh xảo, khuôn mặt rất thanh tú.
Anh cứ nhìn cô như vậy.
Tài xế phía trước cũng chú ý tới nên cố ý đánh tay lái.