“Đau khổ?” Tống Vương Quý bất mãn nói, “Tống thị lớn như vậy thuộc về con bé, năm nay con bé đứng thứ 50 trong danh sách người giàu nhất thế giới, nếu không có Tống gia, con bé sẽ không có nhiều tiền như thế này.”
“Thật ra tiền là thứ chết không mang đi được, Quân Nguyệt chưa bao giờ là người theo đuổi đồ xa xỉ, anh xem, tiền tiêu hàng tháng của con bé ít hơn của em rất nhiều.”
Chung Nghệ Vi nói, “Năm đó bắt con bé kết hôn với Triệu Thâm em thật không thoải mái nhưng anh và Lão Gia lại muốn con bé kết hôn nên em đành chịu … Bây giờ cuối cùng con bé cũng đã tìm được người mình thích.”
“Nhưng người đó là Lâm Minh Sâm.” Tống Vương Quý nhắc nhở, “Đừng quên, Nguyệt Nguyệt sở hữu cổ phần ở Tống thị, bây giờ Nguyệt Nguyệt là do Lâm gia cưu mang, hơn nữa cũng là người thân của Lâm gia, Tương lai có nhận hai ông bà chúng ta không thì cũng không rõ, cộng thêm Tống Quân Nguyệt ra tay, nếu như sau này Lâm Minh Sâm có dã tâm khác, e rằng sẽ mang đến tai họa cho Tống thị.”
Chung Nghệ Vi im lặng, “Sức khỏe của anh không tốt lắm, Hưng Thần cũng không tốt lắm, em nghĩ vậy, Quân Nguyệt đề nghị rời đi, vậy thì tạm thời để cô ấy rời đi, anh có thể quản lý công ty vài năm, nếu Lâm Minh Sâm có dã tâm với Tống thị thì nhất định sẽ động viên Quân Nguyệt quay lại giống như Nhạc Hạ Thu, sớm muộn gì cũng lộ ra đuôi cáo, đương nhiên nếu thật sự yêu Quân Nguyệt, không cần biết Quân Nguyệt là ai thì sau đó chúng ta sẽ tác thành bọn họ.”
“Tác thành?” Tống Vương Quý liếc nhìn bà một cái, “Lại là kết thông gia với Lâm gia?”
“Nếu Lâm Minh Sâm thực sự đối tốt với Quân Nguyệt thì chúng ta ngăn cản cũng không được, tác thành cũng không xong.” Chung Nghệ Vi thở dài, “Thật ra, từ chuyện Dung Đức, em đã nghĩ thoáng, lúc đầu cố gắng hết sức việc bắt thằng bé chia tay Nhạc Hạ Thu, cho dù cưới Lâm Minh Kiều nó cũng không bỏ cuộc, cuối cùng nó lại thích cả hai người nên mới gây ra thảm cảnh như hôm nay, có những chuyện cũng đừng xen vào để tránh làm hại con cái và khiến chúng ghét chúng ta.”
Tống Vương Quý thở dài, ” Không giống nhau, Nhạc Hạ Thu quá độc ác, ngay từ đầu anh nên đuổi cô ta đi thật xa.”
Chung Nghệ Vi lắc đầu không đồng ý, “Nếu lúc đó anh xua đuổi thì Dung Đức chỉ hận anh thôi, thứ không lấy được sẽ không bao giờ quên, Quân Nguyệt cũng vậy, thay vào đó hãy để cô ấy đi xem thử sao, không phải anh nói chúng ta giáo dục Dung Đức không đúng cách đó sao.”
Nói đến Tống Dung Đức, Tống Vương Quý im lặng.
Thật lâu sau, ông ấy nói: “Vậy nghe theo em nói.”
Trong văn phòng.
Tống Quân Nguyệt gọi thư ký vào, “Nhờ người dọn dẹp phòng chủ tịch cẩn thận, buổi chiều tôi muốn tổ chức một cuộc họp với giám đốc điều hành các công ty.”
Thư ký Tằng Ái sửng sốt, “Tống tổng, chủ tịch định trở về?”
Cô sửng sốt, có trời mới biết Tống tổng đã tốn bao nhiêu tâm tư cho vị trí chủ tịch này.
Nhất là khi nhìn thấy vết đỏ trên mặt Tống Quân Nguyệt, trong đầu thư ký đã dựng lên một màn kịch lớn.
“Hừ.” Tống Quân Nguyệt nhẹ giọng nói, “Gọi Tống Hưng Thần qua đây để anh ấy tiếp quản vị trí của tôi.”
Thư ký sững sờ, “Tống tổng, cô đang đùa tôi sao.”
Tống Quân Nguyệt không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn cô.
Khi Tằng Ái rời đi, bước chân còn loạng choạng, có cảm giác Tống thị lại sắp thay đổi.
Sau một thời gian, trong tập đoàn Tống Thị lan ra một tin đồn.
“Này, anh nghe chưa? Sáng nay vợ chồng chủ tịch đến công ty gọi Tống tổng tới. Lúc Tống tổng đi ra, mặt mũi đầy vết thương, giống như bị đánh vậy.
“Tại sao đánh Tống tổng.”
“Tôi cũng không biết, dù sao sau khi cô ấy ra ngoài trong phòng làm việc của Tống tổng có tin đồn, xem ra Tống tổng sắp giao chức vụ trong tay.”
“Tống tổng không làm tổng giám đốc, vậy ai làm?”