“Tôi không nói Nhạc Hạ Thu sẽ chăm sóc Nguyệt Nguyệt, cô có thể gửi Nguyệt Nguyệt về nhà cũ của Tống gia.”
Tống Dung Đức nhìn cô một hồi rồi cười lạnh, ” Chẳng qua vì cô không có thời gian chăm sóc Nguyệt Nguyệt, tôi quyết định giành lại quyền nuôi dưỡng Nguyệt Nguyệt, tôi biết cô không muốn, tôi sẽ nộp đơn ra tòa ngày mai sau khi tôi về đến Nguyệt Hàn. Trước đây tôi không có cơ hội chiến thắng, bây giờ đã khác, gia đình của cô không ở Kinh Đô và cô không có ở bên cạnh Nguyệt Nguyệt, vì để con cái khỏe mạnh chắc chắn toà án sẽ giao quyền nuôi đứa trẻ lại cho tôi.”
“Anh dám.” Lâm Minh Kiều toàn thân tức giận run lên, hai mắt kia hận như muốn ăn thịt anh, “Tôi đi công tác hai tháng mà thôi, anh thì sao, quản lý mấy công ty, cũng thường xuyên đi công tác xã giao.”
“Nói đến đây, tôi quên nói cho cô biết, tôi đã gặp được chị em tốt của cô ở nước R. Cô ấy muốn trút giận liền ép tôi đến đường cùng, dự án trong tay tôi cũng bị cô ấy cướp mất, muốn tôi không còn gì cả. Vậy chi bằng tôi về nhà mang theo đứa nhỏ, có đúng không?”
Tống Dung Đức nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Minh Kiều, cô muốn có sự nghiệp, cô cũng muốn có con gái, trên đời này không có nhiều việc vẹn toàn cả hai. Tôi hôm nay đến đây, chỉ là để thông báo cho cô biết, tôi nhất định giành lại quyền nuôi dưỡng Nguyệt Nguyệt.
Anh ấy nói xong quay người bỏ đi.
Lâm Minh Kiều lạnh cả người, trong con mắt tràn đầy hận ý chưa từng có, “Tống Dung Đức, anh biết Nguyệt Nguyệt đối với tôi quan trọng như thế nào, tôi cũng chưa từng làm tổn thương Nhạc Hạ Thu, sao không thể đối xử với tôi một chút nhân từ nào, nhất định đè ép tôi như thế này sao.”
“Rốt cuộc là ai ép ai?”
Tống Dung Đức không có nhìn lại cô hoặc là không dám nhìn.
Anh thu chân dài rời đi mà không ngoái lại.
Lâm Minh Kiều bật khóc.
Cô không biết phải làm sao, suy nghĩ duy nhất của cô là đừng để Tống Dung Đức đưa Nguyệt Nguyệt đi.
Đang lúc thất thần, dì Lưu đột nhiên gọi cô, “Lâm tiểu thư, không hay rồi, Tống phu nhân và Tống tiên sinh vừa rồi đưa Nguyệt Nguyệt đi, trời ơi, Nguyệt Nguyệt khóc, thật là đau lòng.”
Trái tim Lâm Minh Kiều gần như tan nát, trong lòng thậm chí có cảm giác tuyệt vọng, chuyện cô sợ nhất đã xảy ra.
“Dì Lưu, đừng lo lắng, tôi sẽ quay lại ngay.” Cô buột miệng nói.
Dù thế nào thì Tống Dung Đức cũng không được giành lại quyền nuôi con, để không bị Nhạc Hạ Thu làm hư con gái.
Lâm Minh Kiều nhanh chóng gọi điện cho Khương Tuyết Nhu, “Tuyết Nhu, Nguyệt Nguyệt đã bị người của Tống gia bắt đi rồi, Tống Dung Đức nói muốn tranh giành quyền nuôi con với tớ, tớ phải về nước ngay.”
“Minh Kiều, cậu không thể về nhà.”
Khương Tuyết Nhu bình tĩnh nói: “Một khi rời đi, cậu sẽ từ bỏ khóa huấn luyện này. Ở bên nước F này, thời gian và uy tín rất quan trọng, nếu truyền ra ngoài thì những giáo sư đó sẽ có ấn tượng xấu với cậu, sẽ không cho cậu có cơ hội đào tạo một lần nào nữa, hơn nữa cậu là thành viên cốt cán trong nhóm nghiên cứu của Kiều Tuyết Nhan. Tớ nghĩ Tống Dung Đức không chỉ muốn giành lại quyền nuôi con gái của mình mà quan trọng hơn, anh ta muốn ép cậu trở về nước và làm cản trở sản phẩm nghiên cứu của Kiều Tuyết Nhan.”
“Cậu nói tớ mới nghĩ tới, không ngờ anh ta lại đê tiện như vậy, nhưng tớ không thể để mất Nguyệt Nguyệt.” Lâm Minh Kiều chua xót nói.
“Không phải Tống Thanh Duệ đã hứa với cậu là chăm sóc Nguyệt Nguyệt thật tốt sao, cậu đã hỏi anh ấy chưa.” Khương Tuyết Nhu ngắt lời cô.
Lâm Minh Kiều giật mình, “Hiện tại chắc anh ấy đang đi làm, một khi đến tòa án và tớ đi công tác hai tháng, thẩm phán quả thực sẽ phán quyết rằng tớ không thể chăm sóc con gái.”
Đang nói chuyện thì có cuộc gọi của Tống Thanh Duệ, “Tuyết Nhu, tớ nghe điện thoại của Tống Thanh Duệ trước.”
Sau khi nhấn nút kết nối, giọng nói của Tống Thanh Duệ vẫn dịu dàng như mọi khi, “Dì Lưu vừa mới liên lạc với tôi, dì ấy nói cô sắp quay về, Minh Kiều, đừng lo lắng, tôi sẽ đưa Nguyệt Nguyệt về, cô ở bên kia an tâm mà học tập.”