Nhạc Hạ Thu bị tra tấn sắp chết, cô nằm trên mặt đất như người chết, mặt đất dính đầy máu.
Hiện tại cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là chết.
“Làm ơn … làm ơn, giết tôi đi”.
Nhạc Hạ Thu đau khổ tuyệt vọng cầu xin.
Bây giờ cô đã hối hận, lúc trước rời khỏi Nguyệt Hàn rồi tại sao lại quay trở về.
Một đêm này, cô bị tra tấn quá lâu, cô thực sự không chịu nổi, hai mắt thâm quầng và cuối cùng đã ngất xỉu.
Nguyễn Nhan nhìn xuống đồng hồ, bên ngoài trời cũng đã gần sáng.
Cô cũng không thể kéo dài thời gian, mặc dù rất muốn tiếp tục từ từ tra tấn Nhạc Hạ Thu. Nhưng cô đoán chừng Tống Dung Đức có năng lực rất nhanh sẽ tìm được tới đây.
Bị bắt cũng không sao, dù sao đi nữa thì cô cũng đã lên kế hoạch cho việc tồi tệ nhất có thể xảy ra.
Chỉ là tính mạng Nhạc Hạ Thu phải lấy cho bằng được.
Nguyễn Nhan lấy ra một cô dao đã chuẩn bị từ lâu. Sau lớp mặt nạ là đôi mắt dữ tợn ửng đỏ.
Nếu như có thể, cô cũng không muốn chuyện đi đến hôm nay. Nhưng vì cô không thể tiếp tục chịu đựng Nhạc Hạ Thu sống ung dung ngoài vòng pháp luật. Cô ấy chỉ có thể báo thù cho mối hận của chính mình.
Cô nhắm mắt lại, con dao trong tay sắp rơi xuống.
“Rầm” cửa sắt bên ngoài bị hất tung.
Quý Tử Uyên cùng Lâm Minh Kiều tới nhìn thấy cảnh này dưới tầng hầm, hai người đều có cảm giác sợ hãi, run rẩy.
Nhất là Lâm Minh Kiều, cô căn bản không thể tin được người phụ nữ đẹp mặt nạ kinh dị đứng trước mặt mình là ngôi sao nổi tiếng Nguyễn Nhan.
“Nguyễn Nhan, dừng tay.” Lâm Minh Kiều vọng tới.
Hai tay Nguyễn Nhan đều đang phát run, cô cũng không thể ngờ là Quý Tử Uyên và Lâm Minh Kiều lại đến đây trước. Lâm Minh Kiều là bạn bè tốt của cô, cô đã đeo mặt nạ Lâm Minh Kiều cũng nhận ra cô.
Cô cũng không muốn Lâm Minh Kiều nhìn thấy bộ dạng này của cô. Cô sinh ra đã khổ, cha mẹ đều mất sớm, anh trai và em gái còn sống nhưng đều là người ác độc. Bạn bè như là nguồn sống của cô ấy, cô cũng coi đó là mạng sống của cô.
Trong lúc cô ấy đang phân tâm, Lâm Minh Kiều lập tức cướp con dao trong tay cô ấy, sau đó thấy rõ Nhạc Hạ Thu nằm trên mặt đất đang mắc kẹt.
Đây là Nhạc Hạ Thu sao, từ đầu đến chân đều dính đầy nước bẩn, hôi hám bẩn thỉu không chịu nổi muốn buồn nôn. Thậm chí trên đầu còn có giòi đang ngọ nguậy.
Đây không phải là điều mà Lâm Minh Kiều giật mình. Điều mà cô ấy khiếp sợ nhất chính là tay chân của Nhạc Hạ Thu toàn bộ đều là máu. . . .
Lúc Lâm Minh Kiều đang sững sờ, Nguyễn Nhan cũng lấy lại tinh thần và nhanh tay cướp lại con dao kia.
“Nguyễn Nhan, dừng tay.” Lần này là Quý Tử Uyên bước lên, nắm lấy cổ tay cô, đồng thời kéo mặt nạ xuống lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lạnh như băng của Nguyễn Nhan.
Ánh mắt của Nguyễn Nhan khiến trái tim của Quý Tử Uyên run lên, cho tới bây giờ anh chưa từng thấy qua ánh mắt của một phụ nữ lạnh lùng giống như ác ma đến từ địa ngục.
“Nguyễn Nhan, thật là cô.” Lâm Minh Kiều tia may mắn cuối cùng cũng không có. Cô không tức giận nhưng ngược lại Nguyễn Nhan làm như vậy cô rất đau lòng.