“Cô ấy là bệnh nhân do tôi đích thân cứu chữa, tôi có nguyên tắc phải chịu trách nhiệm với bệnh nhân đến cùng.” Quý Tử Uyên dùng ánh mắt bình tĩnh đáp.
Lâm Minh Kiều mỉa mai, “E rằng không phải chỉ là muốn chịu trách nhiệm bệnh tình của cô ấy đến cùng.”
“Tôi nghĩ hai người quen nhau chưa lâu. Có một số chuyện, cứ mặc kệ.” Quý Tử Uyên bình tĩnh liếc nhìn cô.
Lâm Minh Kiều tính tình nóng nảy, cô luôn là người không kìm được tức giận, thẳng thắn nói: “Dù quen nhau chưa bao lâu, Nguyễn Nhan cũng là bạn của chúng tôi. Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, anh với Thang Nhược Lan sắp kết hôn rồi, vậy đừng làm phiền Nguyễn Nhan. Hiện tại, cô ấy là một cô gái tốt, không phải loại phụ nữ Quý Thiếu có thể tuỳ tiện đùa giỡn.”
“Hai người không cùng một thế giới.” Khương Tuyết Nhu cũng lên tiếng, “Tôi tin rằng cô ấy sẽ không tính kế trên người anh, anh muốn chơi cũng có thể, tìm người phụ nữ nguyện ý chơi đùa với anh… . Vả lại Thang Nhược Lan không phải là người dễ trêu, nếu biết, cô ấy sẽ đối phó với Nguyễn Nhan.”
“Thang Nhược Lan tôi có thể quản được.” Quý Tử Uyên không đồng ý.
Lâm Minh Kiều giễu cợt, “Nếu nói ra lời này, tôi có thể khẳng định anh không hiểu người phụ nữ Thang Nhược Lan. Cô ta lòng dạ hẹp hòi. Đúng vậy, lúc đầu cô ta không làm gì được, nhưng cô ta sẽ nhịn, rồi lợi dụng khi mọi người sơ suất không để ý, cô ta hùng hổ há miệng, cắn xé người ta.”
Khương Tuyết Nhu nói: “Quý Thiếu, đừng để chúng tôi nghĩ về anh đáng khinh không chịu nổi. Tuy rằng trước đây chúng tôi cho rằng anh rất trăng hoa, nhưng ít nhất chúng tôi không cho rằng anh là đồ cặn bã.”
“Cô sai rồi, tôi vẫn luôn là cặn bã, mà tôi có cặn bã hay không cũng không liên quan gì tới cô.” Quý Tử Uyên nói xong mở ra chân dài rời đi.
Lâm Minh Kiều nhìn thấy bóng lưng anh, giậm chân, “Tôi thật sự rất tức giận, tôi còn tưởng rằng Tống Dung Đức đã là người tôi ghét nhất trên đời này, không ngờ Quý Tử Uyên còn đáng ghét hơn.”
Khương Tuyết Nhu nhíu mày, “Dù sao nếu Quý Tử Uyên dùng phương thức đê hèn, chúng ta phải giúp Nguyễn Nhan.”
“Đúng vậy, không thể để cô ấy biến thành tiểu tam, Quý Tử Uyên không quan tâm, nhưng cô ấy là ngôi sao, kiếp này cô ấy sẽ bị hủy hoại.” Lâm Minh Kiều bực bội nói.
… …
Trong phòng bệnh.
Quý Tử Uyên đẩy cửa đi vào.
Nhạc Tình đang cầm bồn đái cho Nguyễn Nhan đi tiểu.
Chỉ là đột nhiên có một người đàn ông đi vào, cả người đều hoảng hốt, may mà hạ thể của Nguyễn Nhan bị chăn bông chặn lại, nhưng Nguyễn Nhan vẫn vừa xấu hổ vừa khó chịu, “Quý Tử Uyên, anh vào sao không gõ cửa?”
“Xin lỗi, tôi không biết …” Quý Tử Uyên cũng không ngờ tới, xòe tay ra. “Nhưng cô là bệnh nhân còn tôi là bác sĩ. Mỗi ngày đều có quá nhiều chuyện như thế này, cho nên cô không cần làm ầm ĩ.”
“Anh …” Nguyễn Nhan lồng ngực tức giận hơi hơi xốc lên.
Hiếm khi thấy cô tức giận, nhưng Quý Tử Uyên lại vui vẻ không thể giải thích được, “Hơn nữa tôi cứu cô, quần áo của cô đã được cởi ra, tôi đã nhìn thấy tất cả những thứ nên thấy.”
Nguyễn Nhan : “…”
Nhạc Tình đỏ bừng cả mặt, không biết là xấu hổ hay là vì Nguyễn Nhan mà đỏ mặt.
“Đi tiểu xong chưa?” Quý Tử Uyên hỏi.
“Anh cứ nhìn, tôi làm sao có thể tiểu.” Nguyễn Nhan chịu không nổi.
“Nhanh lên, đến giờ truyền dịch.” Quý Tử Uyên xoay người.
Sau khi Nhạc Tình làm xong, Nguyễn Nhan nằm ở trên giường, lần đầu tiên cảm thấy mình bất lực như vậy.
Quý Tử Uyên treo lọ thuốc, sau đó nắm tay Nguyễn Nhan, giọng điệu nhàn nhạt, “Thả lỏng đi.”
Giọng nói đó …
Nguyễn Nhan nhớ tới nhiều năm trước, khi lần đầu tiên hai người phát sinh quan hệ, khi đó anh cũng là tại bên tai cô nói lời giống vậy.
Và bây giờ … Khi anh ấy lớn hơn, giọng nói của anh ấy ngày càng trở nên có từ tính mê hoặc.
Dù cố gắng phớt lờ nhưng Nguyễn Nhan vẫn đỏ bừng vành tai.