Lâm tổng nhân khoát tay, “Nhìn xem, đều là người cùng huyết mạch, sao lại có sự chênh lệch giữa người với người lớn như vậy.”
“Được rồi, đừng nói nữa, ly hôn cũng tốt.”
Lâm tổng thở dài, nói với con gái: ” Minh Kiều, con đừng nghĩ gì nữa, bây giờ ly hôn là tốt rồi. Đợi mấy năm nữa mà nhìn ra khuyết điểm của Tống Dung Đức đến lúc đó con đã già đi và Nguyệt Nguyệt cũng lớn hơn, nếu ra đi cũng bất tiện hơn nhiều. Khi chúng ta mua nhà ở Kinh Đô thì con sẽ chuyển về ở với chúng ta. Cha mẹ không ép con lấy chồng sớm, nếu gặp được người ưng ý con sẽ kết hôn còn không thì ở luôn với chúng ta cũng được.”
Lâm Minh Kiều vừa nghe con mắt đã tỏa nhiệt ” Cha, cám ơn cha.”
Mặc dù ông trời đối xử bất công chuyện tình yêu của cô nhưng cô sẽ không bao giờ gục ngã, bởi vì cô có gia đình là hậu phương vững chắc nhất.
“Con gái đáng thương của mẹ, như vậy cũng tốt, những người đàn ông đó không biết trân trọng.”
Lâm tổng nhân cảm thấy vô cùng đau khổ, nói với con trai rằng: “Con có thể làm cho Lâm thị phát triển tốt, không nói vượt qua Tống thị thì ít nhất con hãy để công ty lọt vào top năm công ty hàng đầu trong nước. Để cho những người bỏ rơi con gái của mẹ mà nhìn kỹ một chút xem bọn họ đã bị mù như thế nào.”
Lâm Minh Sâm giật giật khóe miệng, cười đắc ý gật đầu, “Mẹ, con sẽ cố gắng hết sức.”
Lọt vào top 5 công ty đứng đầu cả nước, lời nói của mẹ nhẹ như gió mây.
Anh cũng không muốn nghĩ lúc trước tiếp quản Lâm thị còn không lọt vào top năm công ty đứng đầu Thanh Đồng.
Mấy ngày kế tiếp, Lâm tổng Lâm tổng nhân không có việc gì, đi xem nhà và có lẽ đã đồng ý mua nhà liền. Đến ngày thứ ba chắc sẽ gọi điện cho Minh Kiều hứng thú báo tin vui.
“Con gái, chúng ta đã mua một biệt thự ba tầng gần bãi biển. Chỗ này khá rộng, có hồ bơi, bãi cỏ sân bóng và nó cũng gần công ty của con. Con có thể về nhà bằng cách đi tàu cao tốc nửa giờ đồng hồ. Nhưng phải đợi nửa năm nữa vì nhà đó vừa mới xây dựng, Nguyệt Nguyệt tạm thời không thể ở bên đó được. ”
Lâm tổng nhân cũng vui mừng “Cha con và ta sẽ về Thanh Đồng lo việc ở đó. Nếu anh của con ở lại đây thành lập công ty mới thì đến lúc đó chúng ta cũng có nhà ở Kinh Đô.”
“Mẹ, các người… xem nhà mà nhanh quá.” Lâm Minh Kiều tràn đầy xúc động.
“Tất cả đều là nhờ Thanh Duệ chứ chúng ta cũng không rành gì nhiều, để chọn được một vị trí đẹp mà chất lượng cũng rất khó. Chính Thanh Duệ đã tìm được một công ty bất động sản đáng tin cậy giúp chúng ta đi xem ngôi nhà. Anh ấy và ông chủ của công ty bất động sản kia là bạn bè tốt nên đã ưu đãi cho chúng ta rất nhiều điều khoản. Sau khi con khỏe lại con phải đãi cậu ấy bữa cơm. ”
“… Được…”
Cúp điện thoại xong, Lâm Minh Kiều gửi cho Tống Thanh Duệ một cái Wechat: 【Chúng tôi mua căn nhà ở Kinh Đô, chúng tôi nợ anh một ân tình.】
Tống Thanh Duệ nhanh chóng trả lời: 【Chỉ có tôi nợ người ta, chứ người ta không nợ tôi.】
Lâm Minh Kiều cười, cúi đầu trở về: 【Dù sao đi nữa thì lần này cậu đã giúp đỡ gia đình chúng tôi rất nhiều, khi nào khỏe lại tôi sẽ mời cậu đi ăn tối.】
Tống Thanh Duệ: 【thật sự chị mời tôi ăn cơm, đối với tôi cho dù có xông vào biển lửa tôi cũng không chối từ.】
Lâm Minh Kiều: [Được rồi, dạo này vất vả cho cậu rồi, Tống bộ trưởng ….】( quá vất vả ấy chứ)
Tống Thanh Duệ: 【Ngày mai cô xuất viện, tôi sẽ đến đón cô, nhân tiện mời cô chú đến Phủ tổng thống chơi.】
Lâm Minh Kiều: [Thôi được rồi, muốn vào Phủ tổng thống thủ tục rất phiền phức, cha mẹ tôi nói ngày mai sẽ trở về Thanh Đồng, sau này mời anh đến nhà mới của chúng tôi làm khách.]
Tống Thanh Duệ: 【tôi rất vinh hạnh.]