Nhưng Tống Dung Đức căn bản không cho ông ấy có cơ hội nói tiếp, anh mạnh miệng nói: “Chú Mạnh, chú đừng hiểu lầm, tôi nói điều này không phải là trách chú, mà là tôi thấy dáng vẻ anh ta rất ôn nhu, sợ các cô gái ngây thơ, các thiên kim đại tiểu thư có tình cảm với anh ta, lúc đó sẽ bị lừa, anh ta lừa dối tình cảm thì không sao nhưng tôi sợ nhất là bạo hành gia đình, vượt quá giới hạn thì lại càng thê thảm hơn.”
“Ừm… Mạnh bộ trưởng, tôi thấy Tống tổng ở đằng kia, tôi đến đó chào hỏi.” Một vị khách lập tức lấy lý do đưa con gái rời đi.
Ngay sau đó, những công tử khác ở bên cũng lập tức kiếm cớ rời đi.
Mặc dù tập đoàn dược phẩm của Lương Duy Phong hiện tại đang phát triển rất tốt, nhưng nếu các cô gái nhìn thấy loại người có nhân phẩm tồi tệ như thế này thì thật phiền phức.
Mạnh bộ trưởng mặt mày hậm hực, “Tống Thiếu, anh thật không nể mặt tôi.”
“Chú Mạnh, chú đừng nói như vậy, tôi xem chú như là chú của tôi, tôi không nể mặt chú thì ai nể mặt chú?”
Tống Dung Đức mặt dày vô liêm sỉ, nhân tiện anh vẫy tay với Mạnh Tử Hàm đang ở phía sau, “Tử Hàm, đã lâu không gặp em, em càng ngày càng xinh đẹp. Lương Duy Phong không phải là mẫu người của em, em nên tránh xa anh ta một chút, đừng để bị lừa cả thân xác lẫn tình cảm.”
“Tôi không có ngốc như vậy.” Mạnh Tử Hàm buột miệng nói.
Cô muốn chế giễu Khương Tuyết Nhu ngu ngốc, nhưng nói xong lại đột nhiên nhớ tới Lương Duy Phong là do Mạnh gia đưa tới.
“Đúng vậy, em không ngốc như vậy, vậy tôi yên tâm rồi.” Tống Dung Đức cười ha hả nói.
Vẻ mặt kiêu hãnh của Mạnh bộ trưởng phút chốc biến thành màu đỏ như gan lợn, trừng mắt nhìn Tống Dung Đức rồi quay sang chỗ khác.
Thái dương của Lương Duy Phong đột nhiên nhảy dựng, vốn dĩ anh muốn dựa vào thân phận của Mạnh bộ trưởng để kết giao với mấy người quyền quý nhưng đã bị Tống Dung Đức phá hủy hoàn toàn.
Lương Duy Phong hai tay nắm thật chặt, sau đó đột nhiên đi tới, bên ngoài tỏ vẻ cười nhưng trong lòng rất cay cú, anh nói: “Tống Thiếu, là đại thiếu gia của Tống gia, nói thật, hành vi của anh đã làm hạ thấp danh dự của Tống gia. Anh có biết hành vi của anh giống như gì không, giống như là con chó của Hoắc Anh Tuấn, chỉ đâu đánh đó.”
“Muốn chọc tức tôi, ly gián quan hệ của tôi với Lão Hoắc, ôi chao, anh nằm mơ đi.” Tống Dung Đức khịt mũi, “Nhưng tôi thì lại nghĩ anh vừa bước vào cùng Mạnh bộ trưởng, thật giống như một con chó, kêu ăng ẳng bên chân Mạnh bộ trưởng.”
Sắc mặt Lương Duy Phong thoáng qua méo mó, một lúc sau mới nhìn Khương Tuyết Nhu nở nụ cười.
“Tuyết Nhu, em là vợ của tôi, đó là sự thật.” Nói xong, từ trong túi anh lấy ra một tờ giấy kết hôn màu đỏ, “Em muốn danh chính ngôn thuận ở bên Hoắc Anh Tuấn, tôi nghĩ cả đời này em không thể nào có được. Tôi xem thử Hoắc Anh Tuấn có thể bảo vệ em được bao lâu, sớm muộn gì cũng có ngày em quỳ xuống xin được ở bên cạnh tôi.”
Nói xong anh quay người đi theo Mạnh bộ trưởng đến bên kia.
Hoắc Anh Tuấn nhìn theo bóng lưng của anh, trong mắt lạnh lẽo muốn xé nát anh ra từng mảnh.
Anh phải thừa nhận rằng tờ giấy kết hôn đó đã đâm anh một đao chí mạng.
Xưa nay anh ta không biết trân trọng, giờ biết nó đã thuộc về người khác, liền cảm thấy khó chịu đến mức nào.
“Ồ, anh ta bị bệnh à, sao lại luôn cầm giấy kết hôn ở bên người, chỉ là đang muốn kích thích anh thôi, Lão Hoắc.” Tống Dung Đức thông cảm nói.
“Thực ra chỉ là một tờ giấy kết hôn, trái tim của tôi không thể bị nắm giữ bằng một tờ giấy kết hôn.” Khương Tuyết Nhu nắm tay Hoắc Anh Tuấn, khá bình tĩnh.