Đọc nhanh hơn 200 chương ở nhóm kín TẠI ĐÂY
Các bạn vào group facebook để nhảy hố nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
—
Tống Dung Đức oan ức ngồi xuống, anh ta quay đầu tức giận trừng mắt Lâm Minh Kiều.
Lâm Minh Kiều cười khiêu khích anh ta, còn giơ ngón tay giữa lên chĩa xuống đất.
Tống Dung Đức: “. . .”
Mẹ nó, thật sự tức muốn chết.
Khương Tuyết Nhu im lặng.
Ánh mắt cô nhìn thoáng qua thấy cô gái ngồi bên cạnh Lâm Minh Kiều cũng nhìn cảnh này, đôi mắt trong suốt lạnh lùng lóe lên ý cười nhàn nhạt.
Hình như cô ấy hơi giống với người cô quen biết.
Nguyễn Nhan cũng phát hiện ra được ánh mắt của cô, cô ấy quay đầu gật nhẹ với cô.
Khương Tuyết Nhu cũng gật đầu lại, cô đang muốn tiếp tục xem phiên tòa thì Lâm Minh Kiều không an phận, lại đá Tống Dung Đức.
Lần này, Tống Dung Đức đau đớn cả người nhưng không dám la lên.
Lâm Minh Kiều vội vàng thấp giọng nói: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không cố ý, chân của tôi quá dài nên vô tình đụng phải.”
Tống Dung Đức chịu đựng cơn đau đến sắc mặt tái nhợt: “Lâm Minh Kiều, cô nghĩ tôi là đồ ngốc à.”
“Trời ơi, sao anh lại nghĩ người ta xấu xa như thế.” Lâm Minh Kiều vừa nói vừa lơ đãng đá anh ta một cái.
Tống Dung Đức toát mồ hôi lạnh, cũng không dám ngồi đây nữa, anh ta khom người ôm mông ngồi xuống hàng ghế cuối cùng, anh ta cố ý ngồi phía sau Lâm Minh Kiều.
Lâm Minh Kiều quay đầu nhỏ giọng nói: “Tôi biết chân của anh cũng dài, anh phải cẩn thận một chút đó, tôi và anh không giống nhau, tôi đang mang thai, nếu anh làm cho tôi bị thương thì tôi sẽ nói với thẩm phán.”
“. . .”
Tống Dung Đức đang chuẩn bị đá vào mông của cô lập tức cứng người.
Lâm Minh Kiều nhìn anh ta tức giận nhưng không thể làm gì thì cười đắc ý.
Khương Tuyết Nhu bất đắc dĩ nhìn cô ấy một cái: “Hay là cậu và Tống Dung Đức ra ngoài đánh nhau một trận rồi đi vào.”
“Ôi trời, tớ không quấy rầy cậu ngắm Hoắc Anh Tuấn là được chứ gì.” Lâm Minh Kiều bị nhắc nhở, lúc này mới yên tĩnh lại, cô ấy không thể chỉ lo dạy dỗ Tống Dung Đức mà bỏ qua vẻ mặt tuyệt vọng của Nhạc Hạ Thu.
Mà lúc này Hoắc Anh Tuấn đang ở thế bị động.
Nhạc Hạ Thu đang ngồi ở ghế bị cáo, trong lòng đầy đắc ý.
Luật sư Stevens nhàn nhạt nói: “Nghe nói anh ta là luật sư đứng đầu nước Nguyệt Hàn, thì ra cũng chỉ như thế.”
Nhạc Hạ Thu thấp giọng hỏi: “Chúng ta thắng chắc sao?”
“Đương nhiên, cô không thấy được thẩm phán nhìn Hoắc Anh Tuấn với ánh mắt đầy khó chịu sao, hiện tại tôi sẽ giẫm chết anh ta lần cuối.”
Stevens đứng lên hỏi Hoắc Anh Tuấn: “Anh Hoắc Anh Tuấn, tôi nghe nói gần đây anh và một người phụ nữ đã có chồng ở bên nhau, là thật sao.”
Môi mỏng của Hoắc Anh Tuấn khẽ nhúc nhích: “Cô ấy là vợ trước của tôi. . . .”
“Anh chỉ cần trả lời là có hoặc không thôi, anh và một người phụ nữ chưa ly hôn ở bên nhau đúng không.” Stevens nói.
“Đúng thế.” Hoắc Anh Tuấn gật đầu.
Stevens cười nhìn về phía thẩm phán: “Thẩm phán, cô cũng nghe rồi đấy, cho dù Hoắc Anh Tuấn có lý do gì, nhưng anh ta nói mình và một người phụ nữ đã có chồng ở bên nhau trước mặt mọi người, chứng tỏ đạo đức của anh ta rất thấp, thậm chí tạo thành ảnh hưởng xấu cho xã hội, cho nên anh ta lừa gạt tình cảm của Nhạc Hạ Thu, thậm chí làm chậm trễ hơn mười năm thanh xuân của đương sự tôi, vô cùng đáng ghét, hành vi xấu xa, hi vọng cô có thể đưa ra phán quyết công bằng nhất, nếu loại người này có được tiền thì cũng sẽ gây họa cho các cô gái vô tội, trong mắt anh ta thì phụ nữ giống như quần áo, có thể tùy ý đùa giỡn.”