Nguyễn Nhan đứng lên liền búng tay phát ra tiếng, Chung Đình mấy người đi xuống.
“Đem cô ta ném vào trong cái thùng bên kia đi.”
Nguyễn Nhan nhấc cái cằm lên một chút.
Nhạc Hạ Thu không có kịp phản ứng, liền bị nhấc người lên rồi ngay sau đó cơ thể chìm xuống, bị ném vào trong một cái thùng lớn, cái mùi hôi thối bên trong khiến cô ấy gần như phát điên.
Cô tuyệt vọng thò đầu ra khỏi thùng, trên mặt, lỗ mũi cả người dính đầy nước bẩn khiến người khác phải buồn nôn, thậm chí bên trong còn có rất nhiều giòi đang ngọ nguậy.
“Mùi có thơm không.” Nguyễn Nhan lẳng lặng nhìn cô, ” Không phải cô rất thích đem tro cốt người khác ném xuống cống sao. Vậy nên cho cô tự mình nhìn xem nước cống có mùi vị như thế nào.”
Nói xong cô tự mình nhấn đầu Nhạc Hạ Thu xuống dưới, sau đó lại nắm lấy tóc cô ấy kéo lên, nhẹ giọng hỏi: “Cảm giác như thế nào?”
“Cô . . Rốt cuộc cô là ai?” Nhạc Hạ Thu bị sặc sống không bằng chết, toàn thân đều đang phát run, “Cô là vì Sầm Gia Hân nên tới tìm tôi báo thù? Vậy cô là Lâm Minh Kiều đúng không?”
“Tôi nói, tôi không phải là một trong hai người “Tôi đã nói không phải người trong lòng cô nghĩ tới. Cô không có nghĩ tới có lẽ là…em gái của mình đâu… . . .” Nguyễn Nhan mỉm cười nói.
Là em gái. . . Nhạc Tiếu Nhi.
Nhạc Hạ Thu đầu óc như muốn nổ tung, cô hoảng sợ nhìn Nguyễn Nhan, “Không thể nào, không thể nào, Nhạc Tiếu Nhi chết rồi.”
“Cô tận mắt thấy thi thể cô ấy sao, Nhạc Hạ Thu cô đừng hoảng hốt, tôi nói cô nghe lúc này mới chỉ là món khai vị mà thôi.”
Nguyễn Nhan lẳng lặng cười.
Từ ngày biến thành Nguyễn Nhan, cô chưa bao giờ cười thoải mái như hôm nay.
Cô thừa nhận trái tim của mình hoàn toàn méo mó.
Nhưng cô không thèm để ý, từ khi cô rớt xuống biển và trở về thì cô đã thành con ác ma rồi.
Giờ khắc này, Nhạc Hạ Thu thật sự rất sợ hãi.
Cô đã làm quá nhiều chuyện xấu, nhưng chưa bao giờ sợ hãi như thế này.
Dù là ở nước Mỹ cô đã từng trải qua chuyện khủng khiếp nhất, nhưng chưa bao giờ cô ấy tuyệt vọng như hôm nay.
Thậm chí, cô tình nguyện người trước mặt là Lâm Minh Kiều hoặc Khương Tuyết Nhi.
Đổi thành một trong hai người phụ nữ này cũng không đáng sợ bằng người phụ nữ trước mặt.
Bệnh viện.
Ba giờ sáng.
Vệ sĩ canh ở cửa cảm giác khu phòng tối nay khá yên tĩnh. Ban đêm bàn tay bị bỏng của Nhạc Hạ Thu đau rát đến khó ngủ sẽ phát ra chút động tĩnh gì đó.
Rốt cuộc có phải là do Tống Thiếu sắp xếp người tới, cũng cực kỳ thận trọng. Sau khi một bác sĩ đi vào thì nhìn thoáng qua không thấy y tá đâu nữa, tìm một vòng thì phát hiện y tá nằm trên giường bệnh, còn Nhạc Hạ Thu thì không thấy tăm hơi đâu cả.
Bọn họ vội vàng thông báo cho Tống Dung Đức.
Tống Dung Đức nghe được đầu óc sắp nổ tung, “Các anh làm ăn cái gì vậy, tôi đã nói mấy ngày nay Hoắc Anh Tuấn có thể sẽ ra tay, các anh phải giám sát chặt chẽ, con người to như vậy mất tích đến bây giờ các anh mới phát hiện.