Đọc nhanh hơn ở nhóm kín của web Nhayho.č0m TẠI ĐÂY
“Khương Đổng, những người này bà thuê cũng quá rác rưởi.” Hoắc Anh Tuấn lắc đầu, xoay người, đút tay trong túi quần rời đi.
Khi đi ra ngoài, anh nghe thấy Khương Tụng tức giận chửi thề trong đó, “Đồ rác rưởi, đồ rác rưởi, tôi tốn nhiều tiền như vậy tập luyện cho các anh, thật lãng phí tiền của tôi, toàn bộ đi chết đi .”
Hoắc Anh Tuấn nhíu mày.
Ngôn Minh Hạo nói: “Khương Tụng này thật sự là bệnh càng ngày càng nặng, không lo chữa trị.”
“Ừ, bà ấy đã ngu ngốc may váy cưới cho người ta, Tập đoàn Thái Nhân, nếu bà ấy có đầu óc tỉnh táo, có lẽ bà ấy sẽ khóc một cách ngu ngốc vì những gì bà ấy đã làm.”
Hoắc Thiếu vào phòng làm việc, không lâu sau đám Mạnh Nguy đi vào cùng với nhân viên bảo vệ tiến đến đuổi người , “Hoắc Thiếu, tôi biết chúng tôi không phải là đối thủ của cậu, nhưng cậu đã bị đuổi đi. Nếu cậu miễn cưỡng ở lại thì sẽ không có ai quan tâm đến cậu, vì vậy cậu hãy đi nhanh chóng. Đừng cố ở đây, điều đó là vô nghĩa. ”
“Đừng lo lắng, tôi sẽ đi.” Hoắc Anh Tuấn bất mãn kêu Ngôn Minh Hạo thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Mạnh Nguy nhìn thấy anh ra khỏi cổng liền gọi cho Lương Duy Phong, “Lương tổng, Hoắc Anh Tuấn đi rồi.”
“Tốt lắm.” Lương Duy Phong không giấu được sự đắc ý trong giọng nói.
Cuối cùng anh ta đã đợi được đến hôm nay, chỉ cần Khương Thái Vũ trở thành chủ tịch và nắm giữ Khương Thái Vũ trong tay, anh ta liền có thể điều khiển tập đoàn Hoắc Thị.
…
Trong xe hơi.
Hoắc Anh Tuấn kiểm tra thời gian, đã mười giờ sáng.
Không ngờ tới không được bao lâu thì bị đuổi ra ngoài.
Anh nhìn ra bên ngoài, là một trung tâm mua sắm, “Qua đó, tôi muốn mua cho Hiểu Lãnh và Hiểu Khê một ít đồ chơi.”
“Được.”
Anh không biết đồ chơi được bán ở tầng nào, khi đi thang máy lên, anh chợt nhìn thấy một cửa hàng quần áo phụ nữ ở gần đó, rất đẹp, đặc biệt là chiếc váy ở cửa sổ.
Anh ta sải bước tới,vừa định nói, giọng nói của một phụ nữ trẻ đột nhiên vang lên sau lưng anh ta.
“Nhân viên cửa hàng, cho tôi xem cái váy này…”
Anh quay đầu, sau lưng người phụ nữ dáng vẻ sang trọng từ đầu đến chân, cô ấy giống như một đại tiểu thư, đường nét tươi sáng, trông như mới đôi mươi.
Khi người phụ nữ nhìn thấy anh ánh mắt sáng lên, cô ấy đột nhiên nở nụ cười, “Hoắc Thiếu, từ khi chia tay tới giờ anh không có vấn đề gì chứ.”
Ngừng một chút, cô lại che môi mình, “Ồ, không đúng, bây giờ Hoắc Thị sắp đổi tên rồi, tôi sợ Hoắc Thiếu cũng sớm không còn nữa.”
Hoắc Anh Tuấn đáy mắt lạnh lùng, “Cô là ai?”
Cô gái sửng sốt, sau đó phản ứng lại, “Ồ, tôi quên mất. Tôi nghe nói anh trước đó vài ngày trở nên ngốc, nhiều chuyện cũng quên, nên giới thiệu lại đi. Tôi tên là Mạnh Tử Hàm, Mạnh bộ trưởng là bố của tôi.”
Cô nói xong, khóe miệng không giấu được vẻ tự hào, “Nói đi, lúc trước tôi đuổi theo anh, yêu cầu anh ở bên cạnh tôi, vậy mà còn coi thường tôi. Anh xem, bây giờ Hoắc gia có chuyện. Anh sai rồi, Khương Tuyết Nhu có thể giúp anh cái gì. ”
Hoắc Anh Tuấn ánh mắt lóe lên, con ngươi đen láy lóe lên ra vẻ kinh ngạc, khóe miệng còn mang theo ý cười như gió xuân, “Không ngờ lại là Mạnh tiểu thư, thất lễ, thất lễ.”
Mạnh Tử Hàm nhìn thấy nụ cười quyến rũ của anh, liền đứng hình ở đó vài giây, lúc lấy lại tinh thần, trong lòng cảm thấy có bao nhiêu là đắc ý.
Hoắc Anh Tuấn trước kia coi thường cô, nhưng bây giờ thân phận của cô đã khác, Hoắc Anh Tuấn đối với cô cũng có thái độ khác.
Cô biết Hoắc Anh Tuấn không phải như xưa, cộng thêm chứng mất trí nhớ, muốn lấy lòng cô mà nịnh nọt cô là chuyện bình thường.
Nếu là người khác cô có lẽ không coi trọng nhưng Hoắc Anh Tuấn thì khác, dù cạo trọc đầu nhưng trông anh mạnh mẽ và điển trai hơn hẳn.
Tất nhiên, dù anh ấy không xứng với bản thân cô bây giờ, nhưng phụ nữ như cô, không ngại có được nó, sở hữu nó.
Thực chất bên trong, phụ nữ cùng đàn ông giống nhau, không chiếm được mãi mãi cũng là thấy sẽ tiếc nuối.
Chap 1720
“Này, so với trước kia thật sự rất khác. Trước kia anh đối với tôi lạnh nhạt.” Mạnh Tử Hàm cố ý nói.
“Tôi trước kia ….thật sự không quá thông minh.” Hoắc Anh Tuấn nhìn làn váy trên cửa sổ không cam tâm, “ Cô thích thì tôi đưa cho.”
“Anh không sợ Khương Tuyết Nhu biết sao?” Mạnh Tử Hàm nhếch môi đỏ mọng.
“Tôi với cô ấy đã kết thúc rồi.” Hoắc Anh Tuấn nhàn nhạt nói.
“…Được rồi, tôi không cần váy.” Mạnh Tử Hàm nhướng mày, đầy ẩn ý nói: “Có nhiều thứ, vừa rồi để ý, nhưng bây giờ đột nhiên lại cảm thấy nó không xứng với tôi.”
“Vậy thì, tôi không làm phiền Mạnh tiểu thư nữa,” Hoắc Anh Tuấn rõ ràng lưu loát quay người đi.
Mạnh Tử Hàm nhìn bóng lưng cao lớn quý phái của anh, không cam lòng nghiến răng nghiến lợi, “Hoắc Anh Tuấn, anh nghĩ sao chỉ sau ba ngày vào công ty đã bị đuổi ra khỏi công ty, nhất thời cả Kinh Đô bàn luận xôn xao. Anh trở thành một trò cười.”
“Cho nên…” Hoắc Anh Tuấn nửa mặt, khuôn mặt tuấn tú vẫn lãnh đạm.
“Chỉ cần anh làm tôi hài lòng, sau này tự nhiên không ai dám coi thường. Ba tôi hiện tại là bộ trưởng, được tổng thống đề cao. Có thể nói ở Nguyệt Hàn, dưới một người, trên vạn người. ”Mạnh Tử Hàm mang theo vài phần tự đắc nói.
“Thật thú vị.” Hoắc Anh Tuấn gật đầu, từng bước đi về phía cô, khóe miệng nở một nụ cười quyến rũ.
Mạnh Tử Hàm nhìn thấy anh, tim cô đập nhanh hơn, cho đến khi anh vây lấy cô giữa tủ kính trưng bày, một tay bên trên chống tại cô với tủ kính, và khuôn mặt tuấn tú của anh nhìn xuống cô với vẻ quyến rũ đến nghẹt thở.
“Vậy thì cô nói cho tôi biết, làm sao để cô vừa lòng?” Hoắc Anh Tuấn véo nhẹ cằm cô.
Mạnh Tử Hàm nhìn đôi mắt đen láy của anh, tim đập như điện giật.
Ai nói anh ta trở thành một kẻ ngốc?
Kẻ ngốc có thể quyến rũ đến như vậy sao.
Mạnh Tử Hàm phát hiện những người đàn ông vây quanh theo đuổi cô, so với người đàn ông độc đoán và quyến rũ trước mặt cô, họ vô tình trở thành một kẻ cặn bã.
“Vậy… Vậy anh cùng tôi đi ăn cơm…”
“..Được…”
Đôi môi mỏng của Hoắc Anh Tuấn khẽ nhúc nhích, trong đôi mắt vô hình lóe lên một tia sáng mờ ảo.
…
Ở biệt thự Hoắc Thị.
Khương Tuyết Nhu lái xe đi vào, Tần Di bước ra ngoài, “Khương tiểu thư, cô từ Diệp gia về rồi.”
“Ừm.”
Khương Tuyết Nhu liếc nhìn bãi đậu xe, lúc ở biệt thự Diệp gia, cô nhận được điện thoại của Lâm Minh Kiều, nói là sáng nay Hoắc Anh Tuấn bị Hoắc Thị đuổi ra khỏi cửa, Hoắc Thị cũng bị đổi thành tập đoàn Thái Nhân.
Kinh Đô như vậy liền sôi nổi, trong một thời gian ngắn có rất nhiều tin đồn.
Cô do dự một lúc, vẫn lo Hoắc Anh Tuấn có chút nghĩ quẩn nên đã đi tới.
“Hoắc Thiếu đi công ty rồi,” Tần Di nhìn thấy suy nghĩ của cô liền nói, “Hoắc Thiếu gần đây bận quá, mười giờ tối hôm qua mới trở về.”
Khương Tuyết Nhu cau mày, Hoắc Anh Tuấn bảo cô rời khỏi Hoắc Thị, cô không biết Hoắc Anh Tuấn có ý đồ gì.
Nhưng sau này, Hoắc Anh Tuấn có lẽ sẽ không phải đi làm nữa.
“Tần Di, lát nữa dì nấu thêm mấy món ngon mà anh ấy thích.” Khương Tuyết Nhu do dự một hồi, trầm mặc nói.
“Khương tiểu thư, nhìn cô, cô còn quan tâm Hoắc Thiếu sao? Tôi thật sự không biết hai người đang xảy ra chuyện gì. Những ngày khác đều tốt như trẻ con dính liền, mấy ngày này liền… Thôi được rồi tôi đi chuẩn bị đồ ăn.”
Tần Di muốn nói đùa, nhưng nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Khương Tuyết Nhu liền dừng giọng, bận rộn đi ra ngoài.