Nói thẳng ra, cô thực sự không muốn đối mặt với Tống gia vào lúc này.
Vì nó sẽ khiến cô cảm thấy căng thẳng và tội lỗi.
Do dự vài giây, cô đi tới và mở cửa.
Tất cả những gì cô nhìn thấy là khuôn mặt xinh đẹp của Tống Dung Đức, lúc này vẻ mặt xen lẫn phức tạp, rối rắm và tâm trạng, “Tôi có thể vào nói chuyện với cô được không?”
“Vào đi.” Lâm Minh Kiều xoay người bước vào.
Tống Dung Đức đóng cửa lại, trong phòng yên tĩnh lạ thường một hồi.
Anh mới lấy ra một cái hộp gấm, mở ra, quỳ một chân xuống đất, bên trong lộ ra một chiếc nhẫn kim cương chói mắt, “Hi vọng cô có thể kết hôn với tôi. Tôi biết trước đây tôi rất xấu xa, đã làm rất nhiều chuyện sai lầm. Ở trong mắt cô, trong mắt người khác, tôi có thể không có tinh thần trách nhiệm, tôi còn làm chuyện tổn thương cô vì Nhạc Hạ Thu, nhưng hãy cho tôi một cơ hội để tôi có thể chăm sóc cho cô và con.”( haha sau nhiều lần vạ miệng cuối cùng anh cũng nói được tiếng người)
Lâm Minh kiều cả người ngây ra như phỗng
Cầu hôn?
Cô có lẽ chưa bao giờ nghĩ rằng Tống Dung Đức sẽ cầu hôn cô.
Rốt cuộc trước đây hai người cũng từng cãi nhau, đánh nhau còn nhiều hơn sống yên ổn bên nhau.
Mà anh cũng không thích cô, thật sự vì tương lai Tống gia mà hi sinh thật lớn.
“Cô …. Sẽ lấy tôi chứ.” Tống Dung Đức căng thẳng nhìn cô.
Thật ra anh cũng không biết mình bị làm sao, lúc ở dưới lầu mọi người Tống gia đưa ra biện pháp là anh cưới cô thì anh đã không còn cảm giác phản kháng như trước đây.( anh bị thích chị Kiều nhà em chứ còn bị làm sao nữa)
Có lẽ là vì đứa nhỏ, hoặc có thể anh nghĩ Lâm Minh kiều thực ra là một người tốt, làm vợ cũng là một người vợ tốt.
Có lẽ đối với cô có một chút thiện cảm.
Anh thừa nhận rằng hiện tại anh có thể không yêu cô, nhưng trong tương lai anh sẽ từ từ học cách yêu cô và con, sẽ trở thành một người đàn ông có trách nhiệm.
Lâm Minh kiều một mực trầm mặc, mím môi đỏ mọng, thần sắc trở nên căng thẳng, anh lập tức khẩn trương “Này, cô nói cái gì đi chứ cô không nói tôi hồi hộp quá.”
“Đây là lần cầu hôn thứ hai của anh, có gì mà hồi hộp.” Lâm Minh kiều nôn khan.
“…”
Tống Dung Đức sững sờ, đột nhiên nhớ tới lúc trước mình đã cầu hôn Nhạc Hạ Thu ở nhà hàng, sắc mặt đỏ bừng. “Trước đây, tôi rất nghiêm túc với Nhạc Hạ Thu, nhưng tôi và cô ấy là chuyện đã qua rồi. Không thể nữa, bây giờ tôi thực sự đang nghiêm túc cầu hôn cô, thật ra thì tôi nghĩ cô không tệ, cô thấy đấy, sau khi chúng ta kết hôn, Tống Gia sẽ qua cơn khủng hoảng này, sau đó chúng ta có thể trừng phạt Giang Bồi Viễn , nghĩ lại đi, bây giờ toàn bộ mọi người đều mắng chửi chúng ta, Giang Bồi Viễn và Tân Giai Linh hẳn là rất đắc ý, cô có cam lòng không? ”
Lâm Minh kiều nghiến răng nghiến lợi, cam lòng sao được.
“Tống Dung Đức, tôi chỉ khó chịu thôi. Lúc trước anh đã cầu hôn Nhạc Hạ Thu, bây giờ lại tới cầu hôn tôi, lại tuỳ tiện như vậy, làm như tôi là một người thu mua phế phẩm, còn là phế phẩm của Nhạc Hạ Thu, tôi không muốn.”
Phế phẩm Tống Dung Đức gần như bực bội, buột miệng nói: “Cô không thể nói như vậy được cô xem cô bị Giang Bồi Viễn bỏ rơi, tôi bị Nhạc Hạ Thu bỏ rơi, hai chúng ta rất xứng đôi.”( anh lại muốn ăn đòn phải không, nhưng mà anh nói cũng đúng)
“Ý của anh là, anh muốn nói tôi cũng là phế phẩm.” Lâm Minh kiều vốn là trong thời gian mang thai, người đặc biệt dễ nổi nóng.
“A, không phải, cô đây không phải chính là tiên nữ hạ phàm sao,” Tống Dung Đức ngượng ngùng nói, “Hơn nữa, tôi không cho rằng cô là phế phẩm. Cô rất xuất sắc, là người có triển vọng nhất, người có phương hướng nhất thế giới, tương lai tiền đồ sáng lạng. Cô nhỏ hơn tôi năm sáu tuổi mà xinh đẹp, tôi cưới cô, chẳng khác gì bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.”