Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đáy mắt Hoắc Anh Tuấn hiện lên sự đau lòng, anh đưa tay ra nắm chặt tay của cô, nhẹ nhàng nhéo nhéo: “Sau này em giao chuyện tìm chứng cứ cho anh, anh không hi vọng em vất vả như thế.”

“Anh có thể. . . Đừng động tay động chân với tôi được không.” Khương Tuyết Nhu nhìn bàn tay được anh nắm, trong mắt đầy bất đắc dĩ.

“Tuyết Nhu, em hiểu lầm anh rồi.” Hoắc Anh Tuấn vô tội trừng mắt nhìn: “Anh sợ em lạnh nên ủ ấm cho tay em.”

Anh quá mặt dày làm cho Khương Tuyết Nhu cạn lời: “Nhiệt độ hôm nay là hai mươi lăm độ.”

“Không, thật sự lạnh lắm, em không tin thì chờ đi.” Hoắc Anh Tuấn nói xong thì chỉnh điều hoà trong xe xuống mười sáu độ.

Chất lượng xe của anh vô cùng tốt, khí lạnh lập tức “Vù vù” thổi ra làm cho người ta nổi da gà.

“. . .”

Khương Tuyết Nhu hoàn toàn bị anh đánh bại.

Cô tắt máy điều hòa, sau đó hung hăng liếc anh một cái: “Thần kinh.”

Hoắc Anh Tuấn cười, môi mỏng cong lên, đôi mắt sâu thẳm lóe lên ánh sáng, cả người tỏa ra hào quang mê người, có thể làm cho người khác mềm nhũn.

Trái tim Khương Tuyết Nhu đập lệch nhịp, cô nhanh chóng nghiêng đầu qua một bên.

Trong lòng thầm mắng một câu “Hồng nhan họa thủy”.

. . .

Đây là lần đầu tiên Khương Tuyết Nhu chính thức đến nhà họ Hoắc.

Mặc dù nhà họ Hoắc không xa hoa rộng lớn như sơn trang trước kia, nhưng trong sân được sắp xếp ngăn nắp, trong phòng khách vang vọng tiếng cười của bọn nhỏ, có vẻ ấm áp hơn rất nhiều.

Cô vừa xuống xe, Hiểu Khê và Hiểu Lãnh vui vẻ chạy tới.

“Mẹ, con rất nhớ mẹ.” Hai đứa nhóc vùi vào lòng cô.

Khương Tuyết Nhu chỉ cảm thấy trong lòng được lấp đầy, nếu như không có người phá bầu không khí nào đó bỗng nhiên xuất hiện. . . .

“Các bé cưng, ba cũng rất nhớ các con.” Hoắc Anh Tuấn đi tới ôm chặt ba mẹ con từ phía sau, đặt cằm lên đầu Khương Tuyết Nhu.

“Hoắc Anh Tuấn, anh làm gì vậy.” Trong sân nhà họ Hoắc, anh lại ôm cô ngay trước bọn nhỏ, khuôn mặt Khương Tuyết Nhu nóng lên.

Dù sao cô và anh đã ly hôn, nhà họ Hoắc còn có nhiều người như vậy, lỡ có ai nhìn thấy thì rất xấu hổ.

“Em không nghe thấy anh nói à.” Hoắc Anh Tuấn dùng một tay ôm phía sau hai đứa bé, tay kia ôm eo Khương Tuyết Nhu: “Anh nói anh nhớ các bé cưng của anh, chỉ có em được ôm, anh không thể ôm à.”

“Anh muốn ôm thì sao không chờ tôi ôm xong chứ, anh ôm bọn nhỏ hay là. . . Tôi vậy.” Khương Tuyết Nhu đè giọng cảnh cáo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK