Không lâu sau, Tống Dung Đức đi tới.
Anh ta thay áo sơ mi màu đen của Lâm Minh Sâm, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ta mặc màu trầm như vậy, nhưng với đôi mắt đào hoa, khí chất của anh ta cũng thay đổi rất nhiều, có vẻ trở nên trầm ổn và trưởng thành hơn vài phần. “Anh xin lỗi …” Anh bước tới gần cô, nhỏ giọng nói: “Những điều anh nói ngày hôm qua đều là nói nhảm, không phải sự thật…”
“Khi nào thì anh ly hôn với tôi?” Lâm Minh Kiều trực tiếp ngắt lời anh.
Tống Dung Đức sững người, một lúc sau mới nói: “Anh sẽ không ly hôn đâu. Tối hôm qua em nhìn thấy bộ dạng của Nguyệt Nguyệt. Dù là con bé rời khỏi em hay anh, con bé cũng không thể ngủ ngon, dễ khóc. Đêm qua mặc dù con bé ngủ lại bên tôi nhưng con bé đã dậy và khóc hai lần. ”
Lâm Minh Kiều chế nhạo, “Con bé khóc chẳng qua là muốn sữa của tôi.”
Tống Dung Đức cau mày, “Minh Kiều, tại sao cuộc cãi vã giữa chúng ta lại liên luỵ đến Nguyệt Nguyệt, con bé chỉ là một đứa trẻ chuyện gì cũng không hiểu.”
Lâm Minh Kiều trong lòng nhói lên, “Anh cho rằng tôi muốn làm thế này sao? Nhìn thấy chính mình như thế này tôi cũng thấy chán ghét, thế nhưng tôi là bị anh cưỡng gian, Tống Dung Đức, anh quên ngày tôi sinh ra Nguyệt Nguyệt, anh đã xin lỗi tôi và thừa nhận lỗi lầm của mình như thế nào, nhưng những gì anh đã làm ngày hôm qua, những gì anh đã nói không đáng để tôi tin tưởng một chút nào. ”
Thật là, Tống Dung Đức đã giúp cô dạy dỗ những đứa con gái đó vào buổi trưa hôm qua.
Vốn dĩ cô định chung sống hoà bình với anh ta, nhưng những gì anh ta nói lúc chiều có phải là tiếng người không.
“Cái đó … Là anh đần.”
Tống Dung Đức đỏ mặt nói ra một câu gây sốc, lúc này chỉ có thể cắn răng chịu đựng nói: “Anh … Anh không ý thức được ngày hôm qua anh đã nói những lời làm em mất mặt khi em chơi mạt chược. Anh thấy em tức giận đi ra, tưởng em khó chịu vì thua, sau đó em nói anh thật phiền phức làm người khác chán ghét, câu nói đó cũng đâm vào trái tim anh… ”
Lâm Minh Kiều cứng họng không biết nói gì.
Cô cũng nhận ra mình thật ngốc,
“Đó là bởi vì…”
” Nghe anh nói hết.”
Tống Dung Đức đột nhiên ngắt lời cô, trong mắt lóe lên vẻ u buồn, “Đúng vậy, anh cũng biết anh rất phiền phức, khiến người khác chán ghét, lúc Nhạc Hạ Thu chia tay muốn chà đạp anh, cô ấy cũng nói anh rất phiền phức. Anh thua xa Lão Hoắc và Tử Uyên, nếu không phải Tử Uyên không thích cô ta thì sẽ không đến lượt anh làm lốp dự phòng, thực ra anh biết EQ của mình không cao bằng Lão Hoắc và Tử Uyên. Cũng không có lãng mạn như họ. Anh làm lốp dự phòng hơn mười năm rồi, không chịu nổi nhất chính là bị người khác nói anh khiến họ chán ghét….Bởi vì em nói ra lời đó, giống như đâm vào vết thương sâu
trong lòng anh . ”
“Anh đã không kiểm soát được bản thân vào thời điểm đó. Anh đã nói rất nhiều điều không hay. Anh thực sự xin lỗi”.
Đôi mắt đào hoa của anh lộ ra vẻ khó chịu cùng lời xin lỗi, “Em không cần phải để bụng những gì anhđã nói, thực ra em cũng … khá đẹp, nếu không phải ban đầu vì sinh con của anh, anh khẳng định với nhan sắc và tài năng của em, chắc hẳn sẽ có nhiều người đàn ông theo đuổi em, ngược lại, anh tuy thân phận cao quý nhưng kỹ năng kinh doanh không bằng Hoắc Anh Tuấn, EQ không bằng Tử Uyên, chính trị cũng không bằng Tống Thanh Duệ. Tính tình như vậy, e rằng cả đời này anh sẽ không bao giờ lấy được một người vợ. ”
“Thật ra thì anh đã biết từ lâu rồi, trong lòng em thật ra rất coi thường anh, vì anh thật ngu ngốc khi cho một người phụ nữ như Nhạc Hạ Thu làm lốp dự phòng, ngu ngốc nên bị cô ta đùa giỡn, em hẳn là cảm thấy rất không muốn ở bên anh., bởi vì anh là người mà Nhạc Hạ Thu vứt bỏ, và Nhạc Hạ Thu là người em ghét nhất. Có lẽ em cho rằng, dựa vào đâu em phải chấp nhận một người đàn ông mà Nhạc Hạ Thu vứt bỏ. Dù sao em so với Nhạc Hạ Thu cái gì cũng tốt hơn… ”
Tống Dung Đức trầm giọng nói, im lặng.
Cũng xấu hổ.
Thậm chí còn có một nét tự giễu nơi khóe miệng.
Lâm Minh Kiều còn quên tức giận, nhưng là sửng sốt, nghe vậy mặt cũng nóng lên.
Cô không ngờ rằng Tống Dung Đức đã biết được một số suy nghĩ trong lòng của cô.
Đúng vậy, điều mà trước giờ cô và Tuyết Nhu than thở nhất chính là tại sao lại đi nhặt rác mà Nhạc Hạ Thu thải ra.
Nhưng thật ra thật là thô thiển khi có suy nghĩ này.
Nhạc Hạ Thu con mắt có vấn đề, làm sao có thể nói thứ cô ta vứt bỏ chính là rác rưởi.
Còn cô, cô có quyền gì để cười Tống Dung Đức, chẳng phải cô cũng bị Giang Quý Dương bỏ rơi sao?
Tống Dung Đức cũng giống như cô, chỉ là khi còn trẻ đã yêu một người không nên yêu, cho rằng cho đi mà không oán trách thì sẽ có kết quả. ***